Xúc cảm trên môi quá rõ ràng, khiến cho người ta không thể coi nhẹ, cộng thêm lúc này khoảng cách Cố Vọng áp sát quá gần, trong lòng Khanh Linh cảm thấy động tác này có chút mập mờ.
Tuy Cố Vọng của trước đây thỉnh thoảng cũng làm ra một số hành động mập mờ, nhưng không hề khiến cho người ta cảm giác quá mức áp bách như vậy.
Khanh Linh khẽ nhíu mày, né tránh tay hắn.
Nhưng cô vừa mới ngửa ra sau đã bị Cố Vọng giữ lại.
Bây giờ hắn chỉ cần dùng một xíu lực là đã có thể khiến cô không thể động đậy.
Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng, đương nhiên Khanh Linh sẽ không đồng ý. Cô cũng không thích bản thân bị động như vậy, bị Cố Vọng hạn chế hành động: “Ngươi buông ta ra trước đã.”
Cố Vọng nói: “A Linh vẫn chưa trả lời ta, đề nghị mới vừa rồi của ta thế nào?”
Khanh Linh khẽ gật đầu: “Cũng giống như ngươi?”
“Đương nhiên không giống.” Cố Vọng khẽ xì một tiếng: “Ta là một hồn phách nhưng tách làm hai, còn hắn là hai cái hoàn toàn khác biệt.”
Khanh Linh dường như đã hiểu được một chút: “Cho nên hôm đó kẻ bị thương…”
Cố Vọng thay cô trả lời: “Là một hồn phách khác.”
Nhưng chẳng phải người ở trong ảo cảnh kia đã nói Lâm Ngân Chi là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ đoạt xá gì đó sao?
Nếu là hai người dùng chung một thân thể, vậy vì sao cô chưa từng cảm giác được có một người khác từng tồn tại?
Hay là nói, một Lâm Ngân Chi khác chỉ là ở trong thân thể nhưng lại không thể điều khiển thân thể được, cho nên chỉ có thể dùng ảo cảnh hiển hiện ra.
Khanh Linh hỏi: “Hai hồn phách này đang ở trong cùng một thân thể?”
Cố Vọng nhếch môi: “Ừm.”
“Sao ngươi biết được?”
“Ta từng ở trong thân thể của hắn.” Cố Vọng trả lời rất trôi chảy: “Trong cơ thể hắn có thứ gì, ta đương nhiên biết rõ.”
Mọi thứ gần như không một chút sơ hở.
Nhưng vẫn còn một điểm, Khanh Linh quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy vì sao ngươi biết ta muốn biết những thứ này?”
Cố Vọng đối diện với cô, đưa tay ra dịu dàng giúp cô vén tóc trên mặt qua một bên: “Ngươi đoán xem.”
Chuyện này do sau khi Thư Nhất đến gặp Lâm Ngân Chi đã nói.
Cố Vọng cơ bản không có mặt ở đó, cho dù hắn có thần thông quản đại đi chăng nữa, cho dù là trọng sinh thì cũng không có khả năng biết được bí mật này.
Lâm Ngân Chi của ngày đó lẽ nào lại đang ở trong người Cố Vọng? Không đúng, cho dù là hắn đi nữa thì những lời hôm đó Thư Nhất nói cũng không có chỗ nào có thể bị lộ tẩy.
Vậy thì chỉ còn khả năng phía sau, hắn nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Lâm Ngân Chi.
Nếu là như vậy…
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới câu “chỉ cần ngươi không đi” mà Cố Vọng liên tục nhắc đến…Hắn nghe được ư?
Cô không có bất kỳ động tác gì, trong mắt cũng rất an tĩnh, tự đáy lòng cô biết chuyện này không hề bình thường.
Không có ai lại đi nói với bằng hữu rằng “có thế nào cũng không cho đi, phải ở bên cạnh ta mãi mãi” cả.
Cũng sẽ không có ai làm ra động tác thân mật là chạm vào môi bằng hữu.
Cũng sẽ không có người nào lấy bản thân mình ra làm điều kiện, đổi lại cô không rời đi.
Về mặt tình cảm Khanh Linh không có kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu.
Nếu như chuyện trước đó ở Ma thành có thể lý giải được, chuyện ngoài ý muốn ở trên thân kiếm cũng có thể giải thích là do cô bất cẩn, ở Nam Sở Môn hắn tức giận bỏ đi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của hắn.
Nhưng động tác vừa mới nãy, xác thực là đã vượt qua ranh giới.
Điều khiến Khanh Linh cảm thấy nhẹ nhõm là khi cô cố ý dẫn dắt, Cố vọng đã không tiếp tục chủ đề này, không trực tiếp dồn cô vào ngõ cụt.
Thế nhưng...
Khanh Linh cẩn thận suy đi nghĩ lại cũng không hiểu vì sao Cố Vọng lại có kiểu suy nghĩ khác thường này với mình.
Là cô đối xử với hắn quá tốt sao?
Những chuyện trước lúc còn sống Khanh Linh không mấy nhớ rõ, cho nên dưới góc nhìn của cô, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống kiểu này.
Hết cách rồi, người bên cạnh là tâm sự đang đè nặng trong lòng cô, Khanh Linh thật sự không cách nào an ổn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô vừa mở mắt, lại bị giật nảy mình.
Trong phòng đúng thực đã tối xuống, nhưng mượn ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài vẫn có thể nhìn ra được bên ngoài rổ ngọc của cô có một cái bóng đen thật lớn.
Lần này hắn thật sự đã nằm lại, không hề nói nhiều thêm một câu.
Khanh Linh gần như mở mắt cả đêm, cũng không dám nhúc nhích, nhưng Cố Vọng dường như đã ngủ say.
Sau nửa đêm, cuối cùng Khanh Linh cũng không chống lại được cơn buồn ngủ bủa vây, nặng nề ngủ thiếp đi.
Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần Khanh Linh không nói thì Cố Vọng cũng sẽ không đề cập đến chuyện phải mãi mãi ở bên cạnh gì đó.
Nhưng Khanh Linh lại không yên tâm, bởi vì cô phát hiện dường như mình đang bị Cố Vọng nhốt ở chỗ này.
Thật ra nơi này là một cái viện rất lớn, lớn đến mức với vóc người hiện tại của Khanh Linh thì cần phải đi một ngày mới có thể đi hết viện tử.
Cố Vọng sẽ không mang cô đi, nếu cô muốn ra ngoài thì sẽ kêu cô tự mình đi.
Chỉ là hư thể này không thích hợp sử dụng linh lực, cho nên Khanh Linh thường đi được nửa đường đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ cần cảm giác này xuất hiện, cô lại cảm thấy bản thân cũng không phải muốn đi về phía trước lắm.
Thường thường vào lúc này, Cố Vọng sẽ nhẹ nhàng nâng cô lên đặt trong lòng bàn tay: “Mệt rồi đúng không? Thế thì về nghỉ ngơi nhé.”
Cứ như vậy lại trôi qua mất một ngày.
Về sau mỗi một ngày đều lặp lại như thế.
Cố Vọng cũng không đi ra ngoài, nhưng hắn lại có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, đều là những món đồ kỳ lạ gì đó cô chưa từng nhìn thấy. Nếu là mấy ngày trước Khanh Linh còn có thể vui vẻ, nhưng bây giờ thì không.
Mỗi khi cô hỏi đến nhục thể, Cố Vọng chỉ đáp: “Ngươi vẫn còn rất yếu.”
Khanh Linh biết mình suy yếu là đúng, nhưng hắn chỉ là không muốn để cho cô ra ngoài.
Cô đi tìm nhục thể của mình nhưng tiếc là không tìm được, nhẫn trữ vật không có, ngọc giản không có, nơi này cơ bản không thể liên hệ với người ở ngoại giới.
Khanh Linh nhận ra rằng, dường như Cố Vọng đang biến tướng cầm tù mình.
Cuối cùng, trong một lần Cố Vọng mang cô ra cửa, Khanh Linh bèn ném cái chuông trên cổ mình xuống.
Cố Vọng đi theo sau lưng cô, động tác bất chợt dừng lại, nhẹ giọng hỏi han: “A Linh?”