Bây giờ cô càng thêm xác định, Cố Vọng không chỉ nghe được mà còn có khả năng đã nghe được toàn bộ.
Về chuyện đối tượng nhiệm vụ biết đây là nhiệm vụ, trước đây cugx không phải không có tiền lệ. Dưới tình huống bình thường, nếu như đối phương không ngại, như vậy nhiệm vụ vẫn sẽ tiếp tục.
Còn nếu như đối phương để ý, vậy thì người làm nhiệm vụ sẽ lập tức được truyền tống rời khỏi, phán định nhiệm vụ thất bại.
Nhưng hôm nay cũng đã đi đến bước này rồi.
“Ta…”
Khanh Linh còn chưa nói xong, Cố Vọng đã ngồi dậy, giọng điệu không nghe ra có gì khác thường, ngược lại còn giống như rất vui vẻ.
“Không sao hết.” Hắn nói: “Ta không ngại.”
Khanh Linh sửng sốt.
Dựa vào hiểu biết của cô về Cố Vọng thì tính cách của Cố Vọng có hơi cực đoan, vậy mà lại không ngại chuyện này ư?
Huống hồ Khanh Linh cảm thấy bây giờ mình bị vây trong tình cảnh này, nhìn thế nào cũng không giống như hắn không ngại.
Quả nhiên, một giây sau Cố Vọng nói tiếp: “Chỉ cần ngươi không đi thì ta không ngại gì cả.”
Khanh Linh không lên tiếng, cô im lặng đối diện với Cố Vọng, điều này cũng tỏ rõ lập trường của cô.
Khanh Linh cong mắt mỉm cười: “Bởi vì ta thật lòng hy vọng ngươi có thể tốt lên.”
Cho dù cô biết bản chất xấu xa bên trong Cố Vọng, biết sự phòng bị lẫn sát ý của hắn đối với mình, nhưng cô lại không muốn dễ dàng từ bỏ Cố Vọng, cho nên mới có thứ gọi là “điểm mấu chốt” này.
Hắn không nên cứ mãi ‘thân bất do kỷ’*.
(*Thân bất do kỷ: ở đời nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt và ý muốn của người khác, hoặc hoàn cảnh đẩy đưa.)
Cho nên cô mới ích kỷ che giấu Thư Nhất sự thật rằng có lẽ Cố Vọng cũng là trọng sinh, đời trước hắn trải qua nhiều đau khổ như vậy, đời này cũng nên êm đềm một chút.
Khanh Linh cảm thấy, dù là ai cũng không đáng bị vứt bỏ.
Im lặng hồi lâu, Cố Vọng đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn trở tay kéo Khanh Linh lại, cẩn thận siết chặt trong lòng bàn tay, cong môi nói: “Đã như vậy thì ta càng không thể thả ngươi đi được.”
Hắn nâng bàn tay lạnh lẽo của Khanh Linh lên, nhẹ nhàng đặt bên môi hôn khẽ.
Khanh Linh không rút tay về nữa, nhưng được Cố Vọng đối xử như vậy, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái, đành phải lên tiếng: “Ngươi hiểu lầm rồi.”
Lực chú ý của Cố Vọng rơi vào dấu vết mà hắn để lại trên đầu ngón tay cô, thản nhiên hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
“Ta nói chuyện này với ngươi không vì thứ gì khác, chỉ vì để ngươi không tức giận.” Khanh Linh nói.
Giận mình quá mức tự tin, cho rằng giữ cô ở lại chỉ là cao hứng trong chốc lát, cho rằng mình vẫn có thể nắm giữ trong tay.
Khanh Linh im lặng, sau vẫn chọn nói ra: “Còn điều này nữa, ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta.”
Động tác của Cố Vọng dừng lại, hắn nặng nề mỉm cười, đưa mắt nhìn ra xa: “Không phải ngươi vẫn luôn từ chối ta sao?”
Chuyện này đâu có giống nhau?
Hắn nói ở lại là điều kiện tiên quyết, nhưng bản thân Khanh Linh không có điều kiện tiên quyết kiểu này.
“Không phải.” Cô thở dài, nhân lúc Cố Vọng không tiếp tục hôn tay cô nữa, Khanh Linh lập tức rút tay mình ra: “Cố Vọng, ta không thuộc về nơi này, ta rời đi là chuyện tất nhiên.”
Nhưng cô chỉ dừng lại chốc lát, vẫn lựa chọn nói cho xong những lời còn lại: “Cho nên rời đi là chuyện tất nhiên.”
Khanh Linh thấy mắt hắn đỏ lên, nói: “Vì thế ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta, ta cũng có thể khiến cho những ngày tháng sau này của ngươi tốt hơn một chút.”
Cố Vọng nghiêng đầu, không nói tốt cũng không nói xấu, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô như thế, như thể muốn nhìn xuyên qua cô.
Lúc này cho dù Cố Vọng không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù hắn nhốt cô ở đây, cho dù hắn buộc cô phải đối diện với phần tâm tư này.
Hắn của hiện tại vẫn bất lực như thế.
Hắn không kiểm soát được cô.
Nhận thức này làm cho Cố Vọng muốn phát cuồng, thái độ của cô đối với mọi chuyện đều bình tĩnh như vậy, cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Cho dù lúc này cô đã biết được tình cảnh của mình, cô vẫn có thể tâm bình khí hòa giảng đạo lý với hắn.
Dựa vào cái gì?
“Dựa vào cái gì?” Cố Vọng dùng một tay kéo cô vào lòng mình, tay kia giữ chặt eo cô lại: “Dựa vào cái gì ngươi nói sẽ tốt cho ta là sẽ tốt?”
Nốt chu sa ở mi tâm hắn đỏ như nhỏ ra máu, Cố Vọng bỗng nhiên cúi đầu, trong khoảnh khắc Khanh Linh đang muốn giãy giụa, hắn đã chặn cái miệng khiến hắn phát cuồng không khống chế được của cô.
Khanh Linh lập tức trừng to hai mắt.
Có một khoảnh khắc cô gần như không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, lúc ở Ma thành cô không có tri giác, lúc ở Nam Sở Môn chỉ bất ngờ lướt qua.
Hắn dịu dàng nói: “A Linh, nàng có biết có đôi khi nàng rất ích kỷ không?”
Khanh Linh ngước mắt.
“Mấy ngày trước nàng đã biết tâm ý của ta nhưng lại giả vờ như không biết gì cả. Cho dù bây giờ ta đã nói rõ ràng cho nàng biết, nàng vẫn muốn ta phải đồng ý với nàng, không từ chối nàng.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên 2. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung 3. Đối Tượng Thầm Yêu Chính Là... 4. [Đam Mỹ] Mùi Hương =====================================
Đáy lòng Khanh Linh thoáng rục rịch, ánh mắt có hơi né tránh.
Cố Vọng lại không cho cô có cơ hội này, khiến cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Bảo ta điềm nhiên như không có việc gì phối hợp với nàng hoàn thành nhiệm vụ, à không, hoàn thành những chuyện mà nàng nói sẽ tốt cho ta ấy.” Cố Vọng vuốt ve đuôi mắt của cô: “Như vậy cũng được sao?”
Dưới ánh nhìn chuyên chú của hắn, lần đầu tiên Khanh Linh có một loại cảm giác, đó là bản thân cô không có cách nào yên tâm thoải mái làm chuyện mình muốn.
“Nếu như nàng thật sự thành công thì cũng sẽ rời đi.” Cố Vọng vuốt nhẹ đuôi mắt cô: “Còn ta thì sao? Với những tâm tư ta đã dành cho nàng, ta sẽ nhớ nàng đến ngàn năm vạn năm, mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân là những thứ này đều do A Linh mang đến cho mình.”
“Là như thế đúng không?” Hắn nhỏ giọng nói: “Nàng cảm thấy đối xử với ta như vậy có được không?”
Ngàn năm vạn năm…
Khanh Linh vô thức đáp lại: “Sẽ không lâu như vậy…”
Không cần lâu như vậy, hắn sẽ quên cô nhanh thôi…
Nhưng lý do này, ngay cả Khanh Linh cũng không thuyết phục được chính mình. Cô đột nhiên cảm thấy, hình như mình thật sự hơi ích kỷ.
Cố Vọng lại dùng thêm sức lực: “Nàng vẫn không tin ta.”
“Nhưng không cần thiết phải rời đi.” Hắn ôm cô vào lòng, ở bên tai cô cười khẽ, thì thầm: “Cho dù nàng có đồng ý hay không thì ta vẫn phải giữ nàng ở lại nơi này.”
“Ta đã đấu với Thiên đạo nhiều năm như vậy, bây giờ giữ thêm một người là nàng thì có làm sao?”