Đá Chanh Tuyết

Chương 34: Em (3)



Chương này được viết theo ngôi kể của Huy Anh.

Chuyện đánh nhau khùng điên của hai đứa Bùi Hoàng Dương và Nguyễn Trần Thế Khang đã khiến đội văn nghệ náo loạn một phen. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi Thế Khang đang nghĩ gì, trên lớp thì bày ra hành động thân mật với Oải Hương, làm tôi tưởng tụi nó sắp công khai hẹn hò đến nơi. Nào có ngờ Thế Khang hẹn hò với một em trường khác, nhưng vẫn chơi trò mập mờ cùng nhỏ Oải Hương.

Tôi cũng đâu có biết Bùi Hoàng Dương thích thầm Đặng Oải Hương từ năm lớp 10. Có vẻ trai chuyên Lý rất thích việc yêu đơn phương, ngoại trừ thằng nào đó tên Nguyễn Trần Thế Khang. Vì nó mà suýt thì Gạo bị thương, tôi không lao ra cản kịp, không biết em sẽ như thế nào. Nếu không có em đứng núp sau lưng tôi, tôi nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với Thế Khang bằng nắm đấm.

Em tốt với mọi người, chỉ tệ với tôi, còn tôi thì sao? Tôi không dám tệ với em. Nhìn thấy Bùi Hoàng Dương muốn kéo em về phía cậu ta, tôi đã giữ chặt cổ tay em, kéo về phía mình. Gạo thấp hơn tôi rất nhiều, sao có thể thấy cảnh tôi cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn Bùi Hoàng Dương, đáy mắt hiện rõ sự khiêu khích và ngông cuồng, kiểu như: "Mày đụng vào Vũ An Mộc Miên đi, mày tới công chuyện với tao."

Em còn không hiểu ý tôi à? Tôi đã dặn lòng không quan tâm đến em nữa, nhưng chỉ cần một sợi tóc của em bị tổn hại, tôi đã điên tiết lên rồi, huống hồ việc từ bỏ thương em. Ừ tôi không làm được, cố gắng bao nhiêu cũng không làm được.

Trong tiết quốc phòng vừa rồi, lớp tôi ngồi nghe thầy giảng cách thực hành bắn súng, em lại vô tình khiến con tim tôi xao xuyến. Em dịu dàng vén mái tóc sau gáy, vuốt nhẹ hai bên tóc, đôi bàn tay chai sạn lại khiến lòng tôi hơi dao động. Em quay sang cười với Chou Ngô, một nụ cười mỉm chi, hai má hây hây nắng hồng.

- Anh ơi?

Tiếng gọi của Thùy Anh làm tôi trở về hiện tại, tôi bỗng quên mất mình đang chịu trách nhiệm trước tình yêu non nớt Thùy Anh. Tôi không thể như thế, không thể để Thùy Anh phải chịu đựng thứ tình cảm "giữ không được, buông không xong". Suy nghĩ muốn chấm dứt càng nhanh càng tốt đã ấp ủ trong lòng tôi từ lâu, nhất định không thể để Thùy Anh bi lụy thêm một giây phút nào nữa.

Tôi chưa kịp đáp lời con bé, mấy đứa bạn đã ồ lên:

- Bạn tôi đỉnh quá đi!

- Sao lại để bạn gái đến tìm mình vậy, thằng này?

Tôi lườm tụi nó vài cái, rồi mới tiến đến gần chỗ Thùy Anh đang đứng, con bé cười, chìa tay ra đưa cho tôi một chiếc bánh sandwich sữa chua:

- Cho anh nè.

- Ừ, anh cảm ơn bé.

Tôi nhận lấy chiếc bánh, chưa kịp ăn thử đã bị tiếng hò hét làm cho khó chịu. Cả Thùy Anh và tôi đều quay về nơi phát ra âm thanh ồn ào.

Dưới những cành phượng toát lên vẻ mơ màng, lim dim trong cơn ngủ đông, người con gái mặc bộ quốc phòng màu xanh nhạt đang đứng ngại ngùng, đối diện là một em trai lớp 11 Tin, tay cầm một bó hoa hồng xanh, điểm chấm thêm nét tinh khôi của hoa bi. Là Gạo! Em được người ta tỏ tình.

Chuyện cũng không có gì lạ, năm cấp hai, chuyện về gia đình em và cả nhan sắc ẩn giấu sau vỏ bọc mọt sách đã khiến mấy thằng con trai không để ý đến em. Nhưng giờ đây, em tỏa sáng như nắng xuân, nhẹ nhàng mà rực rỡ, khiêm tốn mà chói lóa. Em học giỏi trong tốp cao của trường, lại hiền dịu, đáng mến, người ta không khâm phục thì cũng đem lòng thích em.

Em mím môi, khẽ cười mỉm. Tôi tiếp xúc với em bao lâu, sao có thể không nhận ra ý nghĩa của nụ cười này. Em đang cảm thấy bối rối, muốn từ chối người ta, nhưng lại sợ người ta tổn thương lòng tự trọng.

Em xua tay không đón nhận đóa hoa tỏ tình ấy. Sau đó, Gạo chầm chậm tiến gần đến thằng nhóc lớp 11 Tin, thì thầm nói gì đấy và trả lời thằng nhóc bằng một cái cúi đầu cảm ơn.



Ban đầu, mặt thằng nhóc lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vì lời từ chối tinh tế của em, thằng nhóc không còn cảm thấy nhục nhã. Đôi mắt sáng rực, lấp lánh còn hơn lúc chưa tỏ tình.Tôi biết, thằng nhóc đó không thể nào dừng cảm giác crush em ngay tức thì đâu, có khi phải mất một thời gian khá lâu đấy... Tôi không tiếp tục nhìn em nữa, song khuôn mặt vẫn thoáng nét buồn bã.

- Anh sao đấy? Không khỏe ở đâu hả?

Thùy Anh tiến sát lại gần tôi, kiễng chân để sờ trán xem tôi có sao không. Mặt tôi nóng bừng từ bao giờ. Lý do khiến tôi có ấn tượng tốt với Thùy Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên có lẽ là do con bé có đôi môi anh đào y hệt Gạo, sắc hồng tự nhiên, không phô trương nhưng lại gây thương nhớ cực mạnh. Thế nhưng bây giờ, đôi môi ấy đang mím lại thành một đường cong, mỉm cười nhìn tôi.

Giờ tôi đã hiểu rõ lý do tại sao lại đâm đầu vào mối tình này rồi. Trước kia, những người bạn gái tôi hẹn hò đều là người mang trong mình ham muốn lợi dụng khác nhau, vì muốn có một thằng bạn trai cung phụng về mặt vật chất hoặc muốn nâng cao danh tiếng. Chúng tôi hẹn hò trong phút chốc rồi chia tay, cả hai bên không ai tổn thương.

Những người tôi chọn cách mập mờ, nói chuyện tán tình vờ vịt đều là loại người đã từng ăn hiếp Gạo, bắt nạt về mặt tinh thần lẫn thể xác. Tôi lợi dụng việc họ dần dần nảy sinh tình cảm với mình và rồi dùng cách biến mất tức thì cùng thái độ lạnh nhạt để làm các bạn con gái ấy đau khổ. Đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy hành động ấy rất ẫu trí, vừa khiến em ghét tôi vừa tốn công sức tôi bỏ ra.

Tuy nhiên, Thùy Anh lại khác hoàn toàn, con bé không thuộc hai nhóm người trên, vô cùng thiện lương. Đáng lẽ ra tôi sẽ không bao giờ tiếp xúc với kiểu con gái ngây thơ như thế, nhưng bởi vì mong muốn có thể buông bỏ tình cảm đơn phương trong khoảnh khắc nhận lời từ chối của em, mọi chuyện mới phát sinh theo chiều hướng không ngờ được. Và có một điều nữa, Thùy Anh sở hữu nụ cười ngọt giống Gạo, điều ấy dấy lên suy nghĩ điên rồ trong lòng tôi.

Sao tôi có thể lợi dụng một người con gái trong trẻo, khờ dại như Thùy Anh vào chuyện tình phức tạp của tôi? Dù Thùy Anh đã biết rõ lòng tôi không có con bé, cũng biết rằng mối quan hệ yêu đương này mang tính tạm thời, vậy mà Thùy Anh vẫn luôn hành xử với tư cách một người bạn gái. Điều này khiến tôi dằn vặt ngày qua ngày, hối lỗi vì lời chấp nhận trong giây phút nông nổi ấy.

Thùy Anh luôn quan tâm đến tôi từng chút một, con bé không ngại thay đổi tính nết để hẹn hò với tôi. Thế mà tôi chỉ xem con bé như người thế thân cho em. Tôi cũng chưa từng dám gọi Thùy Anh là "em" mà luôn gọi Thùy Anh là "bé". Bởi trong tâm trí của tôi,"em" dường như đã là một danh xưng dành riêng cho Gạo.

Tôi phải nhanh chóng kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt, một mình tôi đau khổ là đủ rồi, tuyệt đối không thể để Thùy Anh vì tôi mà rơi lệ được. Tôi tránh đi cái chạm tay của Thùy Anh, mãi mới chậm rãi cất lời, hơi thở áp lực đè nén khiến mặt con bé hơi biến sắc.

- Thùy Anh, anh xin lỗi. - Con bé ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt nai tơ thoắt ẩn thoắt hiện một nỗi buồn, nỗi sợ không tên.

- Từ trước đến giờ, anh đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng chưa bao giờ thử yêu đương với một good girl như Thùy Anh. Anh... chưa từng học cách nói chuyện nhẹ nhàng như thế này, cũng chưa từng thử cảm giác phải ấm áp với ai... Có rất nhiều thứ về Thùy Anh khiến anh mới hiểu thế nào là một người con gái tốt. Nhưng anh không xứng đáng với điều đấy. Đây không phải là lời nói chia tay văn vở của bọn trap boy, anh nói thật, anh không xứng.

- Vậy nên... anh muốn chia tay em?

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của con bé, Thùy Anh nghẹn ngào hỏi tôi. Tôi thà để Thùy Anh khóc một lần, còn hơn để con bé bứt rứt, ngột ngạt trong trái tim của một thằng tồi chứa hình bóng của người con gái khác. Tôi không thể tệ hơn được nữa, phải để Thùy Anh dứt khoát từ bỏ được tôi.

- Anh chưa từng yêu Thùy Anh và có lẽ sẽ không thể nảy sinh tình cảm với Thùy Anh.

Giọng tôi cứng rắn như đinh đóng cột. Nước mắt của Thùy Anh không ngừng tuôn rơi, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ, con bé sẽ ngã rạp ra vì đau đớn mất.

- Vâng, em hiểu rồi.

Thùy Anh có vẻ biết được ý nghĩa lời tôi muốn nói là gì, toàn thân khẽ run lên, con bé quệt vội dòng nước mắt, dường như đã thấu hiểu mọi điều. Đúng vậy, ván cược tình yêu ấy, tôi thua, Thùy Anh cũng thua...

Chuyện chia tay, mọi người đều biết, Gạo cũng vậy. Nhưng em chẳng nói gì với tôi, gặp tôi cũng không tươi cười như xưa, em nghĩ rằng tôi giận em hay chính em đang giận tôi?

Đến buổi tối, lớp tôi lại phải gấp rút đi tập văn nghệ vì Nguyễn Trần Thế Khang không chịu tập nữa, Sau một hồi trăn trở suy nghĩ, lớp tôi đã quyết định thay Thế Khang bằng Chou Ngô. Con nhỏ đó có vẻ ngoài y hệt một thằng con trai, tóc lob wolf-cut khiến mấy bạn nữ gục đổ, nhìn hơi giống lông con chó husky nhà tôi...



Vậy là Chou Ngô sẽ song hành cùng Mộc Miên, tôi và Tú Vi, Oải Hương và Hoàng Dương. Cái tình tiết éo le gì đây? Buổi tối tập văn nghệ, bốn đứa chúng tôi phải tập gấp nhiều lần đám bạn còn lại vì Chou Ngô học động tác từ đầu. Sau khi tập xong, lũ lớp tôi rủ nhau đi ăn chè khúc bạch, mọi người ai nấy đều đi, chỉ có em ở lại, em kêu em canh đồ cho mọi người. Em còn nói em mệt, không muốn đi ăn.

- Gạo ở lại nghỉ ngơi tí đi, Châu mua chè về cho Gạo nha.

- Ừa, Châu và mọi người đi vui vẻ nhé!

Em khẽ khàng đáp, giọng nói lộ nét mệt mỏi, đôi mắt biểu hiện rõ vẻ thiếu ngủ. Có lẽ em vừa phải học trên trường, học tăng cường, làm bài tập ôn thi vào đội tuyển, đi làm thêm và ngày đêm đi tập văn nghệ, nên mới mỏi mệt, kiệt quệ như thế.

Tôi dời ánh nhìn về phía lũ bạn đang nói cười đi trước, chỉ còn tầm mấy bước nữa, chúng tôi sẽ đến tiệm chè. Tôi chợt không muốn lê thêm bước chân nào nữa, tông giọng trầm nghe rõ mồn một bên cạnh âm thanh xào xạc của gió:

- Nguyên, tao về phòng tập lấy điện thoại đây, đi trước đi.

Thằng Nguyên chưa kịp đáp lời, bóng hình cao lớn của tôi đã biến mất trong màn đêm u tối.

Tôi sẽ sàng đẩy chiếc cửa sắt của phòng tập, em ngồi thu mình một góc, bên cạnh còn ngổn ngang hai, ba cái trống đồng, mấy chiếc quạt lụa và đống cặp sách của bọn lớp tôi.

Gạo đang trong cơn ngủ mơ màng, ngồi co ro ôm lấy đầu gối, khuôn mặt em quay sang bên trái, tóc mái rũ xuống khiến mắt em bị che đi. Tôi lặng lẽ tiến gần đến em, vuốt nhẹ vài sợi tóc mai để nhìn em rõ hơn. Nhịp thở của em đều đặn, khuôn mặt thơ như tranh, tôi thầm lặng vuốt ve gò má ửng hồng và hàng mi cong cong ấy. Nhìn mặt em thấy ghét ghê chưa? Trong không gian im ắng không một bóng người, chất giọng trầm ấm của tôi vang lên:

- Tao thương mày nhiều lắm mà không dám nói. Có phải tao rất hèn không?

Em không đáp lời, vẫn ngoan ngoãn ngủ tiếp. Tôi ôn tồn tâm sự với em những chuyện trên trời, dưới đất đã xảy ra từ thuở nào:

- Mày ngủ say thế này làm sao nghe được lời tao nói...

Ừ em ngủ say thật, khuôn mặt Gạo không có chút biểu cảm nào, em làm sao nghe được lời tôi nói chứ. Em mệt lử đến mức ngủ không biết trời trăng mây gió gì cơ mà, đôi mắt nhắm nghiền lại, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không bì lại dáng vẻ nên thơ của em lúc này.

- Tại sao mày lại không muốn yêu tao? Tao vẫn chưa đủ tốt sao? Nếu vì thế, tao nguyện ý thay đổi tất cả những thói xấu vì mày. Vậy nên mày cho phép tao bước vào trái tim của mày nhé?

Đây có xem như lời tỏ tình không? Chắc thế rồi, chỉ khác là người nói vẫn nói, còn người nghe lại không nghe được những điều nên nghe.

- Mày thực sự là con người tệ bạc nhất trên thế gian này đấy, xứng đáng bị ăn đấm, Vũ An Mộc Miên ạ.

Một cái đấm bằng nụ hôn của tôi. Tôi nhoài người, hôn nhẹ lên đôi mắt hổ phách đã khép lại của em, em khẽ cựa người, nhưng sau đó vẫn ngủ thiếp đi. Tôi mỉm cười, một nụ cười bất lực, lại tiếp tục ân cần, thủ thỉ với em:

- Tao đến chịu với mày rồi, bỏ thương mày đúng là chuyện khó hơn nhảy xuống nước xiết, lao vào biển lửa.