Nói chung việc học và tập văn nghệ trên trường đã chiếm hầu hết thời gian của tôi, đến trưa tôi lại bận đi làm thêm ở quán cà phê nên người đàn ông tên bác Danh ấy dường như không còn xuất hiện trong trí nhớ của tôi.
Sau chuỗi ngày tập luyện vất vả, cuối cùng cũng đến đêm hội văn nghệ, có lẽ đây là lần tập văn nghệ ám ảnh nhất lịch sử nhân loại, khi mà lớp 12 Lý chúng tôi đã trải qua bao nhiêu sóng gió mới tiếp tục được diễn tấu khúc Tự Tâm và Hương Đất Việt.
Hai hôm diễn chính thức, chúng tôi đều mặc cổ phục Việt Nam, một trang phục truyền thống, với cổ đứng cài cúc bên phải, tà áo chắp từ năm mảnh vải, tay dài và thụng. Tôi thực sự rất thích loại áo này, vừa đề cao lịch sử, vừa mang lại cảm giác hoài cổ.
Đội văn nghệ gồm 10 nam, 10 nữ. Trong đó, 3 nam, 3 nữ ở hàng trung tâm được ăn diện và trang điểm nổi bật để thu hút sự chú ý từ ban giám khảo và khán giả.
Tôi cũng nằm trong số đó, mái tóc dài vấn sau gáy bằng một cây trâm sừng hoa sen, đầu đội mấn cùng màu áo tấc, đeo hoa tai và chuỗi vòng cổ ngọc trai. Bình thường tôi đều để mặt mộc, lúc nào cũng chỉ xuất hiện với bộ đồng phục trường chuyên, áo sơ mi trắng, quần tây đen và mái tóc buộc đuôi ngựa hoặc tết đuôi tóc. Song bây giờ tôi lại khác hoàn toàn, "hoa lài cắm bãi cứt trâu" hóa thành "đóa hoa sen không nhiễm bụi trần" chăng? Tôi chỉ biết bọn lớp tôi trầm trồ khen ngợi, Ánh còn hí hửng nói:
- Thấy chưa? Mộc Miên hợp kiểu trang điểm tao nhã này lắm.
- Đúng thế, xinh quá trời quá đất! Xứng đáng có mười người yêu.
Mọi người đều khen ngợi nên lòng tôi vui phơi phới. Bỗng nhiên Huy Anh xuất hiện thù lù đằng sau lưng, khuôn mặt hơi cau có.
- À không, xứng đáng có một người yêu là được rồi, Huy Anh nhờ?
- Anh sẽ tán náng, anh sẽ tán nàng, không cần cầu kì cho dù nhà anh bán vàng...
Trần Đình Nguyên vừa hát bài "Tay to" của RPT MCK và PhongKhin, vừa huýt sáo trông rất yêu đời. Sao thằng nhóc này cứ thêm dầu vào lửa vậy?
Tôi vừa quay sang thì khuôn mặt đẹp trai của Huy Anh lọt vào tầm mắt. Bạn khó ưa, nhưng bạn khôi ngô tuấn tú, nên mười điểm miễn phúc khảo. Một thân áo tấc xanh than, đầu đội mấn đen không hề che đi gương mặt góc cạnh, chân mày đậm sắc nét, đôi mắt đen nhánh và chiếc răng khểnh có duyên đã biến bao cô gái trở nên dại khờ. Ở trên trông rất truyền thống, nhìn xuống dưới chân lại thấy đôi Nike Air Jordan màu trắng đen cổ điển. Dù vậy tôi không thể ngừng thốt lên rằng Huy Anh ăn cái giống gì mà đẹp trai ngất ngây con gà tây luôn!
Chúng tôi biểu diễn số 11, không quá sớm, cũng không quá muộn. Tôi không biết nhà trường có cố tình không, nhưng lớp Văn múa ngay sau lớp tôi. Chao ôi, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chúng tôi vừa múa vừa cảm giác được mấy chục mũi kiếm từ đằng sau cánh gà đang hướng thẳng về sân khấu. Cũng may, chúng tôi hoàn thành tấu khúc trơn tru từ đầu đến cuối, từ khúc đánh trống, múa quạt gỗ chạm khắc đến màn nam bế nữ kết thúc.
Tôi đã dặn bản thân chỉ nhìn xuống khán đài, nhưng khúc cuối lại vô tình liếc mắt về phía ai kia. Tại sao nhìn cảnh Huy Anh ôm lấy eo của Tú Vi, tôi lại thấy hiệu ứng trái tim phấp phới? Không được suy nghĩ lung tung, Tú Vi là mập mờ cũ của Huy Anh, thế thì cậu ấy cũng rơi vào dĩ vãng rồi. Nghĩ lại thấy mình tồi quá, tôi cứ nghĩ xấu cho bạn Huy Anh và bạn Tú Vi thế? Biết đâu bạn Huy Anh đã quyết tâm trở thành "lãng tử quay đầu" thì sao? Cơ mà hễ nhớ đến danh sách mập mờ cũ dài như sớ của Huy Anh, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
- Gạo ơi? Gạo?
Chou Ngô thét một tiếng "Gạo" mà tôi điếng cả người. Khi thấy tôi bị giật mình, chị bé chỉnh giọng nhẹ nhàng hơn:
- Gạo đi xuống cầu thang thì nhìn đường mà đi, té ra đó không ai lo cho đâu. - Tôi cười, ghẹo chị bé:
- Châu lo cho Gạo mà, Gạo sợ gì. - Nghe được lời tôi nói, chị bé nhéo mũi tôi tỏ ý trêu đùa, tôi cũng cười tươi rói.
- Chắc tưởng mình xinh nên trai gái gì cũng thả thính.
Chúng tôi đang vui vẻ thì giọng ai đó vang lên đầy oán trách. Huy Anh đi ngay sau, vì không gian sau cánh gà khá hẹp, khoảng cách giữa người này với người kia không nhiều. Do đó, đầu tôi dường như tựa vào ngực Huy Anh.
- Thì tao xinh thật mà, đúng không chị bé?
Tôi ngửa mặt, cười châm chọc Huy Anh, còn nó cúi đầu, sườn mặt góc cạnh được ánh đèn le lói chiếu một bên. Lâu lâu Huy Anh lại mắc "bệnh đẹp trai", làm tôi chẳng dám hành hung bệnh nhân nữa.
- Tất nhiên, Gạo luôn xinh nhất.
- Đúng là chỉ có chị bé đỉnh nhất trong lòng Gạo.
Hai đứa chúng tôi cùng diễn trò, đứa này ca ngợi đứa kia, Huy Anh chỉ biết hừ lạnh, không cãi được bằng miệng nên dùng ánh mắt lườm liếc. Dù Huy Anh được cộng điểm ưu tiên đẹp trai thì chị bé vẫn tuyệt hơn, thế nên tôi mặc kệ bạn.
Bỗng ai đó bị té huỵch trên cầu thang, tiếng la thất thanh của nhỏ con gái khiến mọi người đều giật mình. Tôi nheo mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Oải Hương đau đớn kêu "á" nãy giờ, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ đã nhăn nhó muốn rớt nước mắt. Khi ấy, Bùi Hoàng Dương từ phía sau lưng tôi chạy vội về phía Oải Hương, thằng con rể được chỉ bảo ngày nào đã trưởng thành hơn, biết tự giác bế Oải Hương tiến về lớp. Một nam, một nữ mặc áo ngũ thân, nam bế nữ, ân cần mà quắn quéo! Tôi cười ngoác miệng, cảm giác hạnh phúc, an tâm khi con gái được gả cho đúng người hiện rõ trên khuôn mặt của tôi.
Việc thay Việt phục khá mất thời gian nên phòng lớp tôi vẫn đông đúc, lũ con gái chưa thay đồ xong. Tôi quyết định sẽ sang nhà vệ sinh nữ thay đồ, bởi cứ chờ thế này, có lẽ đến kiếp sau còn chưa đến lượt tôi.
Phòng vệ sinh trường tôi được trang bị khá đầy đủ và sạch sẽ, việc thay đồ đương nhiên cũng thuận tiện hơn. Nhưng hôm nay, tôi không thấy bất cứ tia sáng nào hắt ra từ phòng vệ sinh.
Tôi sẽ sàng mở cánh cửa lớn của nhà vệ sinh, nhưng mở kiểu gì cũng không được. Cuối cùng, tôi đành phải đi ra ngoài hóng gió, chợt đôi mắt tôi bị thứ của nợ gì đấy che đi.
- Ú òa, Miên có đoán ra tôi là ai không?
Tôi rất muốn la rầm lên: "Ngoài tên khùng Hoàng Bảo Khôi còn có ai con nít hơn hả?", nhưng những lời vô văn hóa ấy chỉ dám giữ trong lòng, miệng vẫn ăn nói rất đàng hoàng:
Hoàng Bảo Khôi nghe thấy lời tâm sự đáng thương của tôi liền bỏ bàn tay to lớn ra. Cậu ta nhiệt huyết hỏi từ câu này sang câu khác:
- Miên có sao không? Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn giỡn cho Miên vui thôi, không hề có ý muốn làm Miên bị thương đâu. Miên ơi, Miên trả lời tôi đi. Miên có đau lắm không? Miên đừng giận tôi nha. Miên ơi... Miên ới...
- Im được rồi đấy!
Tôi đáp, hai mắt vẫn chưa mở ra được, Hoàng Bảo Khôi bỗng ôm lấy hai bên má của tôi.
- Miên đừng sợ, mở mắt ra đi, tôi thổi cho bớt đau nhé?
Cậu ta mà làm thế, tôi sợ hơn đấy. Tôi tự đưa tay lên dụi mắt, thế nhưng tên khùng kia giữ tay tôi lại, bắt đầu giở trò ăn nói hàm hồ:
- Cứ thích làm mấy chuyện trái ý tôi, nhưng vì đó là Miên nên tôi sẽ không tức giận.
Cậu ta cũng có quyền tức giận với tôi à? Trong khi tôi nhíu mày bức bối thì Hoàng Bảo Khôi bỗng thổi nhè nhẹ bụi phấn đọng trên mi mắt, cảm giác khó chịu dần tan biến.
- Miên tháo mắt kính ra, trông xinh hơn nhiều!
Hoàng Bảo Khôi thủ thỉ nói với tôi, nét ngông nghênh thường ngày biến đâu mất. Cậu ta tiếp lời, khuôn mặt bày ra dáng vẻ phụng phịu, hờn dỗi:
- Nhưng mà sao Miên vẫn gầy nhom thế này? Sáng nào, tôi cũng vác mặt qua lớp Miên đưa đồ ăn sáng. Trưa nào, tôi cũng phóng xe đem bữa trưa qua nhà Miên. Buổi tối, tôi cũng cam chịu đứng dưới thời tiết mười mấy độ C để đưa Miên đồ ăn ấm nóng. Vậy mà Miên vẫn gầy như con tép khô, đống đồ ăn ấy đi đâu mất rồi?
- Hỏi bạn tôi ý. Đồ ăn cậu đưa nhiều quá, lúc nào tôi cũng phải chia bớt cho các bạn ăn cùng. Nhưng mà tôi nói thật, cậu càng làm vậy càng khiến tôi ghét cậu hơn thôi, tốt nhất đừng làm ba cái trò tào lao ấy nữa.
Từ tuần trước, Hoàng Bảo Khôi bắt đầu bám riết lấy tôi, cậu ta tặng đủ thứ đồ ăn với một niềm tin bất diệt: "Con đường nhanh nhất đến trái tim phụ nữ là con đường đến dạ dày."Triết lí được tôi áp dụng trong tình yêu đột nhiên lại áp dụng lên người tôi. Nếu là người khác thì tôi sẵn sàng giơ hai tay hai chân ủng hộ hết mình, nhưng nếu người đó là tôi thì tôi không thích, vứt đồ ăn đi thì tiếc, giữ lại ăn thì buồn nôn.
Sau khi nghe tôi thản nhiên trả lời, Hoàng Bảo Khôi há hốc mồm, lộ vẻ kinh hoàng, thảng thốt, giọng nói tăng thêm mười phần khiển trách:
- Sao Miên nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy? Miên không thương tôi tẹo nào à?
Tôi bĩu môi, Hoàng Bảo Khôi từ khi nào đã biến thành nàng công chúa bong bóng, tính cách đỏng đảnh thế này. Có lẽ do đang chật vật với việc giải quyết đôi mắt dính phấn trang điểm, tôi cũng không để ý cảnh tượng trai gái đứng sát vào nhau. Đột nhiên người tôi bắn ra một luồng điện, giật nảy mình đứng ra xa Hoàng Bảo Khôi. Không phải tự nhiên tôi lại giật mình thế đâu, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến một lần nữa, tôi ngột ngạt trong cái cảm giác hít thở khó khăn. Ai lại nào nhìn tôi theo kiểu ám sát như vậy hả?
Tôi lùi dần, xa cách Hoàng Bảo Khôi từng bước một, cậu ta nhận ra những bước đi giật lùi của tôi, đôi mắt nâu sẫm đọng lại một sự thất vọng có thể nhận thấy. Tôi cứ đi giật lùi như thế, cho đến khi va vào khổ người to lớn của người ở đằng sau. Chỉ cần một cái đụng chạm thoáng qua, tôi đã biết đối phương là ai. Nó giữ lấy eo tôi, người tôi và Huy Anh chạm nhẹ nhau, khiến mùi hương nước hoa vương ngay chóp mũi của tôi.
Đột nhiên tôi thấy hai má mình nóng bừng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Người của Huy Anh cũng thế, cảm giác chỉ cần đặt tay lên bờ ngực của nó sẽ bị lửa giận làm cháy luôn bàn tay.
- Ơ Huy Anh?
Huy Anh không đáp lời, tôi lấm lét ngẩng mặt nhìn nó, hàng lông mày chau lại, đôi mắt dáng phù quang như một cái máy dò, đánh giá tôi từng chút một. Bỗng nhiên tôi thấy chột dạ, lại nghe tiếng cười đùa của lũ người lớp 12A2 và lớp 12A3 đang đến gần, tôi dùng chút sức lực ít ỏi bấu vào tay của Huy Anh. Nó chẳng hề hấn gì, nhưng cũng buông tôi ra.
- Ủa, bộ ba huyền thoại sao lại hội tụ đông đủ ở đây?
- Chuyện tình tay ba rắc rối trong truyền thuyết sao?
- Tao tưởng Mộc Miên là người yêu của anh Khôi rồi?
Ai đồn mà ác ôn? Hoàng Bảo Khôi kéo tay tôi từ Huy Anh, choàng tay lên vai tôi, vui vẻ nói với đám giặc đằng trước:
- Đúng rồi, tiện đây giới thiệu với mọi người, Vũ An Mộc Miên là người yêu của Hoàng Bảo Khôi nhé!
- Ai người yêu cậu? Buông cái tay ra nha!
Thấy cậu ta không nhúc nhích, tôi càng điên người hơn:
- Đúng là điên mất! Tuyệt đối sẽ không bao giờ có cái ngày tôi rủ lòng thương cậu đâu, biến đi cho người khác nhờ.
Tôi không biết Hoàng Bảo Khôi có hiểu lời tôi nói không, mà mặt cậu ta kiểu: "ai chửi mắng thì ta giả điếc". Ngay sau đó Huy Anh lôi xềnh xệch người của Hoàng Bảo Khôi ra khỏi người tôi. Mặt nó nhăn hơn khỉ ăn ớt, lại quay về dáng vẻ ông cụ non khó ưa, khó chiều. Huy Anh dùng đôi mắt đen nhánh liếc như dao cau đối với thằng con trai không xem ai ra gì kia.
Kết quả của cuộc gặp mặt định mệnh ấy là tôi phải đi đính chính bản thân không có quan hệ yêu đương với Hoàng Bảo Khôi, còn cậu ta vẫn nhởn nhơ nói rằng: "Miên cứ yên tâm, giờ không phải người yêu, nhưng mai mốt sẽ phải". Thề, tôi ghét Hoàng Bảo Khôi không chịu nổi, cứ như cậu ta cố tình quên hết tất cả mọi chuyện kinh khủng đã từng làm với tôi vậy.
Cái ngày "may mắn" gì đâu ấy, tôi được gặp cả hai nàng công chúa tính khí thất thường như từ trên trời rớt xuống, nhưng "nàng" nào cũng khiến tôi xách dép chạy từ trước.