Quay trở lại tình huống oái ăm lúc này, tôi tự cảm thấy bản thân nghị lực khi đã kéo được tên bạn thân khùng điên xuống phòng y tế. Có lẽ Huy Anh không chỉ bị thương ở cánh tay, đó là lý do vì sao tốc độ xuống cầu thang của nó chậm như rùa bò. Quá mệt mỏi khi thấy bạn tôi cứ chậm rãi leo từng bậc cầu thang, tôi đành để bạn choàng tay qua vai tôi, còn tôi hành hiệp trượng nghĩa dìu bạn xuống.
- Mày lùn quá, tao sắp gù lưng theo mày rồi.
Huy Anh cất giọng đầy vẻ “âu yếm“. Tôi tự nhủ trong lòng: mình là học sinh ngoan, có ăn có học đàng hoàng, không thể ăn nói những câu không đâu vào đâu ở môi trường học tập như thế này, nên chỉ nhẹ nhàng đẩy người bạn ra. Bạn có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi, thành ra bị mất thăng bằng, người xoay mòng mòng như con lật đật chuẩn bị hạ cánh xuống đất.
Tôi cười ngặt nghẽo một lúc, rồi mới giữ lấy cánh tay để “bạn thân yêu” không bị té bầm dập khuôn mặt ăn tiền. Chúng tôi đến được phòng y tế là cả một quá trình gian nan. Cô y tế nói vết thương của Huy Anh cần được sát trùng và băng bó. Tôi bỗng thắc mắc ghê gớm, tự nhiên đang yên đang lành lại bị thương, còn xuất hiện bất thình lình trong lớp.
Sau khi cô y tế rời đi, tôi mới ngồi xuống chiếc giường trắng, ngay cạnh chỗ “người đẹp” đang nằm thư thái thưởng thức ánh nắng của buổi sáng trong lành.
- Mày có sao không đấy? Có gì thì nói tao nghe với.
Tôi ôn tồn hỏi thằng con trai sát bên cạnh, nó dời đôi mắt đang thả hồn theo vài vệt nắng, lặng lẽ quay sang nhìn tôi, rồi chợt cầm hộp yomost vị việt quất được giấu ở nơi nào mà tôi không để ý.
- Mày không uống thì tao uống.
Trong đầu tôi nhảy ra hàng loạt vòng tròn sao, ngơ ngác nhìn Huy Anh, khuôn mặt kiểu: “Ủa gì vậy trời?” Tôi bỏ lỡ điều gì rồi hả? Cố gắng lục lọi lại dòng ký ức, một số mẩu chuyện nhỏ của bọn học trò tuổi mới lớn dần dần hiện ra.
Chỉ mới vừa mười mấy phút trước, tôi thấy hộp sữa Yomost vị việt quất được đặt ở dưới hộc bàn, nhưng cứ nghĩ đến bạn Trịnh Hữu Huy Anh và bạn Lê Thảo Diệp, tôi lại điên người lên. Cũng vì thế, tôi không uống hộp sữa ấy, cũng chẳng thèm quan tâm ai đã tốt bụng bỏ sẵn hộp sữa vào bàn học của tôi.
Từ đó trở đi, chị bé Chou Ngô bắt đầu dè dặt không nói chuyện, tôi chỉ có thể nghiêng đầu để nhìn rõ khuôn mặt của chị bé, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy? Châu hay cười của Gạo đâu rồi?
Chị bé nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến lắm cơ, hình như còn có vẻ áy náy khi làm chuyện gì đó có lỗi.
- Hôm qua, Châu để Gạo học toán một mình...
- Có sao đâu, Gạo ổn mà.
Tôi cười tươi đáp lời Châu, thật ra thì tôi chẳng ổn tẹo nào. Nhưng mà tôi không muốn nói điều ấy ra, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của chị bé. Một người luôn mang năng lượng xấu thì chẳng ai muốn kết bạn cả.
- Chuyện cấp hai của Gạo...
Tôi có hơi giật mình, Chou Ngô không học chung trường cấp hai với tôi, sao lại biết chuyện ấy được nhỉ? Dù có hơi lo lắng và thắc mắc, nhưng tôi nhanh trí nhảy ra sau người của chị bé. Kỳ lạ làm sao? Tôi càng tiến, chị bé càng lùi, cứ như thể đang giấu thứ gì đó rất quý giá. Cơ mà chị bé Chou Ngô làm sao qua được đôi mắt tinh ranh và tay chân nhanh nhẹn của tôi.
- Gạo biết ngay mà, Châu giấu Gạo hộp yomost vị lựu làm gì vậy?
Chị bé bối rối không dám nhìn tôi, lí nhí nói:
- Tại thấy Gạo có sữa rồi...
- Ôi trời ơi, Gạo uống cả hai hộp còn được mà.
Tôi cười tươi ơi là tươi, chìa tay ra muốn nhận hộp sữa từ tay chị bé. Chou Ngô thoáng ngạc nhiên, rồi cũng đưa cho tôi, nhưng cơ mặt vẫn không giãn ra, nom có vẻ còn vướng mắc gì đó trong lòng.
Bỗng thấy chị bé dễ thương biết bao! Tôi khoác tay Châu, hai đứa bước xuống sân thể dục, tôi không quên cười thêm một cái nữa, nói tiếp:
- Gạo thích yomost vị việt quất thật, nhưng vẫn thích vị lựu hơn.
Nghe thấy câu nói ấy, chị bé nhoẻn miệng cười theo tôi, mặt bỗng đỏ lên như áng mây chiều nhuốm màu đỏ lựng của hoàng hôn.
Quay lại khuôn mặt hằm hằm Huy Anh, tôi đành kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Mày lại điên gì đấy? Hộp sữa mua cho bạn Thảo Diệp rồi, cho tao chi? - Nó bày dáng vẻ ấm ức hơn nữa, như thể tôi đang đổ lỗi cho nó:
- Ai bảo tao mua sữa cho Thảo Diệp?
- Ơ thế mua cho tôi à? Quý hóa quá đi, tôi chân thành cảm ơn bạn nhé.
Nó nghe tôi nói bằng giọng điệu rất chi là thảo mai, liền cắm ống hút vào hộp sữa và đưa cho tôi. Đang chăm em bé đấy à? Nếu thế thì tôi sẽ hóa thành em bé để vừa lòng bạn. Vừa hút một hơi sữa, hương việt quất đã tràn ngập khoang miệng, tôi lại tươi cười hơn nữa.
- Thế mày lên lớp để lấy hộp sữa đó à? Sao tao thấy người yêu Thảo Diệp của mày cũng uống yomost việt quất mà. - Tôi vừa nuốt một ngụm, vừa hỏi ai kia đang rất vui vẻ nhìn bộ dạng uống sữa của tôi.
- Tình cờ đưa thôi. Với lại không phải người yêu, cũng không phải của tao. - Nó gằn giọng chín chữ cuối làm con người đang mải mê thưởng thức sữa như tôi giật mình, tôi chép miệng hỏi tiếp:
- Ôi thế bạn lại chơi trò mập mờ à? Rốt cuộc bạn có bao nhiêu bạn gái rồi?
- Không biết bạn ạ, tôi không để ý.
Tôi suýt thì sặc sữa bởi chất giọng thản nhiên của Huy Anh. Đúng là trap boy tồi tệ, hẹn hò bao nhiêu người không nhớ, nhưng tôi thì nhớ rõ. Bạn Huy Anh nhà tôi toàn yêu đương, mập mờ với những người thích gây thù chuốc oán với tôi thôi, không biết bạn có đang âm mưu gì không, chứ ai đời lại chọn toàn mấy người tính nết không ra gì.
- Tội bạn Thảo Diệp, chắc bị xếp vào hàng mập mờ.
- Nghĩ sao mà được xếp vào loại đó?
Huy Anh vẫn dùng âm vực vừa vừa, chẳng mảy may có bị ai nghe thấy không. Nó bỗng nhiên chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
- Mày thấy ghê tởm tao tán tỉnh bạn thân cũ của mày à? Hay là vẫn còn xót Thảo Diệp, sợ tao đối xử tệ bạc với con bạn phản bội mày năm cấp hai.
Câu hỏi bất chợt của Huy Anh khiến tôi không tài nào trả lời được, đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp vài lần, chẳng biết cặp kính một độ mấy có che được vẻ phiền muộn và nỗi niềm khó giãi bày của tôi không.
- Thôi bỏ chuyện đó đi. Nói chung từ nay tao chẳng liên quan gì đến Lê Thảo Diệp nữa đâu, nên mày không cần nhọc lòng giận dỗi, im hơi lặng tiếng với tao.
Nó dừng một chút rồi mới tiếp lời, đáy mắt mang theo ý cười bí ẩn lắm cơ:
- Nói nhiều một chút, tao thích bộ dạng giận hờn của mày.
- Ơ gì vậy trời? Bạn bị thích mình à?
Nghe thằng bạn thân tự nhiên dịu dàng lạ kỳ, tôi sởn hết cả da gà, chẳng thể nào uống thêm miếng sữa nào nữa. Nghe được câu nói của tôi, Huy Anh lại càng cười ngọt hơn, tôi sợ. Sau đó, nó khư khư bắt tôi uống hết, không cho tôi bỏ dù chỉ một giọt.
- Uống hết cho tao. Vị việt quất ngon hơn vị lựu, mày nhớ chưa con nhỏ ngốc nghếch này?
- Nhưng mà tao thích vị lựu hơn. - Tôi cố chấp đáp lời.
***
Vẫn là câu chuyện ấy, nhưng đã xảy ra cách đây một tiếng đồng hồ:
- Cô Na ơi, cho cháu hộp sữa yomost vị lựu ạ.
- Con bé lớp Lý kia lấy hộp cuối cùng rồi cháu.
Huy Anh dõi đôi mắt hơi ánh lên vẻ tức giận theo hướng chỉ tay. Hai đứa con gái đang khoác tay nhau đi về phía sân thể dục, hộp sữa vẫn còn được giấu sau lưng của con nhỏ búi tóc thấp sau gáy.
- Má nó, nhỏ Chou Ngô này!
- ----
Challenge: đoán thử xem Huy Anh và Mộc Miên thuộc cung hoàng đạo nào???