Đá Chanh Tuyết

Chương 7: Bóng đá nữ



Là một con người mang tính cách hướng nội điển hình, tôi hiếm khi nào mở lòng với các bạn cùng lớp dù các bạn ấy đều rất tốt bụng. Lý do tôi chọn học đội tuyển cũng bởi vì không cần phải tham gia quá nhiều hoạt động trường lớp tổ chức hay các công việc cần giao tiếp với người khác.

Năm lớp 10, sau hai tháng học hè, trường chuyên sẽ tổ chức vòng chọn đội tuyển ôn thi Olympic khu vực và bồi dưỡng thi học sinh giỏi quốc gia các năm sau. Khi ấy, tôi chẳng nghĩ nhiều đã đăng kí ngay lập tức, học miệt mài các dạng bài thầy cô hay ôn và cũng may mắn trở thành thành viên đội tuyển. Thông thường, tầm hai tháng, đội tuyển lại được khảo sát để loại các bạn không đủ khả năng.

Thời gian giải trí của tôi đều được tận dụng vào việc học lý, đương nhiên phải đánh đổi với một số thứ như học lệch hay ít bạn. Hai năm cấp hai học đội tuyển tỉnh và hai năm lớp 10, 11 làm thành viên cốt cát của đội tuyển Vật Lý, dư vị thanh xuân là bốn từ văn vẻ đối với tôi. Tuy nhiên, đến năm lớp 12, tôi mới hiểu được tại sao có người lại nhớ nhung về năm tháng cấp ba nhiều đến vậy.

Lần này, nhà trường tổ chức giải bóng đá nữ, một trong những hoạt động chào mừng ngày 20/10. Tôi đã đinh ninh trong đầu sẽ chẳng tham gia, mặc dù thể chất khá tốt.

Lớp Lý thường sẽ có năng khiếu và sở thích về thể thao, lớp tôi không ngoại lệ. Hơn nữa, con gái lớp tôi nhiệt tình chơi thể thao đến nỗi sự nhiệt huyết ấy đi vào trong tinh thần lẫn hành động.

Đội hình bóng đá nữ từ mùa giải trước vẫn được giữ nguyên, chỉ không ngờ lần này, thủ môn của đội chúng tôi, nhỏ Ánh bị tai nạn té gãy chân. Thế thì còn đá gì nữa chứ, thiếu vắng vị trí nào cũng được, vị trí thủ môn tuyệt đối không.

Thật ra bọn lớp tôi thi đấu, chỉ với mục tiêu duy nhất: “Một là vô địch, hai là không gì cả.” Đừng bao giờ khinh thường con gái, tụi nó đã chiến thì đừng hỏi tại sao con bò rụng lông, cây me rụng lá.

Chuyện xảy ra với Ánh chỉ cách ngày tổ chức giải bóng đá hơn hai tuần. Lũ lớp tôi lo sốt vó, chẳng biết giải quyết thế nào. Mọi người đừng tưởng tôi cao thượng xin vào đội bóng đá nữ. Tôi còn không có đồng phục đá bóng của lớp nữa, nói chi là xung phong xin thế chân cho Ánh.

Tôi vẫn còn nhớ tiết thể dục hôm thứ sáu vào đầu tháng 10 năm ấy, chúng tôi vừa hoàn thành xong buổi học chạy tiếp sức thì lũ con trai nháo nhào chơi bóng rổ. Tôi chẳng thể nào thích nổi mấy đứa đã không có năng lực còn thích thể hiện, thà rằng tụi nó ném ra ngoài thì tôi không dám ý kiến, ý cò. Tụi nó ném bay hẳn vào bọn con gái đang ngồi tám chuyện ở ghế đá. Tôi cũng chỉ muốn đỡ banh giúp mấy bạn đang cười nói vô tri, vậy nên chộp quả banh theo phong thái nhanh - gọn - lẹ.

Lớp trưởng có vẻ ấn tượng với cú bắt bóng này của tôi, mặc kệ lời khóc lóc van xin, nó tặng tôi một vé làm thủ môn không ngày trở về. Tôi đâm hoảng sợ, không thể nào mọi chuyện lại chuyển hướng kì lạ thế được. Và dù đã nhéo má để thức tỉnh cơn mơ, cộng thêm nhắn tin xin rút lui đội bóng, lớp trưởng Phạm Như vẫn đặt trọn niềm tin nơi tôi.

Vậy là những tháng ngày đi tập luyện đá bóng với bọn con gái lớp 12A2 bắt đầu. Ở trong lớp, tôi chỉ quen với Chou Ngô ra mặt, còn Huy Anh thì thân thiết trong bóng tối, tôi sợ mấy lời nói gán ghép của tình bạn khác giới hay cả việc tôi là ai, Huy Anh là ai.

Đội bóng lớp tôi gồm bảy người. Lớp trưởng Như, Chou Ngô là hai tiền đạo, gánh vác trọng trách ghi bàn. Oải Hương là tiền vệ, Lan Trần đảm nhận vai trò hậu vệ, còn có hai đứa dự bị khác. Một đứa ất ơ như tôi thực sự được giao làm thủ môn. Dù không thường xuyên tiếp xúc với các bạn, tụi nó đều vui vẻ nói chuyện với một kẻ ít nói như tôi.

Đám con gái dặn dò tôi rằng không cần phải lo lắng, tụi nó tuyệt đối không để bóng đến chân đâu. Tôi cũng muốn tin các bạn lắm, nhưng chuyện quái gì cũng có thể xảy ra cả. Lỡ như tôi đỡ hụt bóng, các bạn có đánh tôi một trận no đòn không thì Vũ An Mộc Miên này cũng chẳng dám đảm bảo.

Ngày nào chúng tôi cũng đi tập ở các sân bóng khác nhau. Lớp Lý vốn mạnh về thể thao, được cả trai lẫn gái. Năm ngoái bọn con trai về nhì, thua cay cú trước lớp Toán, nên năm nay lũ lớp tôi quyết tâm phải giành hạng nhất cả hai mục bóng đá nam - nữ.



Bình thường lớp 12A2 khá mất đoàn kết, không ưa nhau ra mặt, nhưng lần này ai cũng mong có cơ hội phục thù. Vậy nên lũ con trai, đặc biệt bọn “năm anh em siêu nhân” đích thân xuống sân chỉ dạy cho đội bóng nữ.

Nguyễn Trần Thế Khang là kiểu đá bóng phong cách phóng khoáng, mạnh mẽ, dứt điểm trong một lần, cũng bởi lẽ đó, nó được đánh giá cao nhất trong đội bóng. Bây giờ, Thế Khang đang dạy cho Oải Hương những kĩ thuật đá bóng cơ bản, chẳng hạn như cách chuyền, cách tâng bóng sao cho hiệu quả. Nhưng tôi vẫn thấy tụi nó sặc mùi thả thính và gạ gẫm nhau.

Còn Trịnh Hữu Huy Anh theo đuổi cách đá bóng hoàn toàn khác, cách nó rê và chuyền bóng cứ như muốn trêu đùa đối thủ, biến người ta thành kẻ ngốc trên sân cỏ, vừa đảm bảo hiệu suất, vừa mang đến sự mãn nhãn về những kĩ thuật đẹp mắt. Đó là lý do đối thủ thường sẽ ngứa mắt, thay vì đá banh thì người ta chọn đá thẳng vào thằng mang thái độ bất cần đời trước mặt.

Bọn Đăng Dương, Tuấn Khải đều giúp mấy đứa con gái khác tập luyện. Huy Anh cũng thế, nhưng nhìn sao tôi vẫn thấy nó đang đưa đẩy không hề đứng đắn với Lan Trần.

Đình Nguyên là thủ môn của đội bóng đá nam, tất nhiên nó có trách nhiệm hướng dẫn tôi rồi. Cách ném bóng, các tư thế bắt bóng đều được nó chỉ dạy kỹ càng, thậm chí Trần Đình Nguyên còn chẳng ngần ngại giúp tôi sửa động tác.

Chúng tôi hoàn toàn trong sáng, vậy mà lũ giặc trong lớp 12 Lý vừa nhìn chúng tôi vừa cười khà khà, mặt đứa nào đứa nấy có cả một đàn quỷ theo sau.

- Mày chỉnh sai rồi, biến qua bên kia đi.

Nghe giọng điệu bố đời là biết của ai rồi đó, chẳng biết tên Huy Anh lại lên cơn khùng gì mà bắt Đình Nguyên sang chỉ cho Lan Trần, còn nó một mực đòi hướng dẫn cho tôi.

- Thôi tao chê, trả Trần Đình Nguyên lại đây. - Tôi bĩu môi, bày dáng vẻ nhiệt liệt phản đối. Huy Anh bỗng cười khẩy, giọng nói vừa tủi thân, lại vừa mang theo nét châm chọc:

- Trần Đình Nguyên có crush rồi, đừng có khùng mà thích nó chứ.

- Gì vậy trời? Con mắt nào của mày nhìn thấy tao thích Trần Đình Nguyên vậy. Nó hiền lành hơn mày, không ai chỉ bạn mà mặt quạu quọ thế này hết.

- Biết rồi.

Chắc bạn tôi đã hiểu đạo lý, không còn bộ dạng lạnh lùng, khó ưa nữa, thành ra chỉ dạy tôi nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi vẫn tiếp tục những tháng ngày đi tập đến gần ngày thi đấu.