Sau khi biết rõ mọi chuyện Quỳnh Dao càng ngày càng tránh mặt Phúc Khang hơn, cô không muốn vì chút suy nghĩ bồng bột của mình năm đó, khi mà cô mới lớn tuổi đời chưa trải lại làm phiền đến anh.
Mẹ Vũ sau ngày hôm đó cũng không nói gì thêm, cho dù ban đầu có chút tức giận và sót con nhưng tất cả bà đều muốn để Quỳnh Dao tự mình quyết định, cũng giống như trước đây khi phát hiện cô có bầu vậy.
Còn Phúc Khang càng lúc càng tìm cách tiếp cận cô nhiều hơn, ban đầu anh chỉ muốn theo đuổi Quỳnh Dao vì cô đáng yêu và là mẹ của con anh.
Anh muốn có trách nhiệm với các con và chăm sóc cô, nhưng càng lúc anh càng nhận ra nhiều điểm tốt của Quỳnh Dao suy nghĩ trong đầu Phúc Khang cũng dần dần thay đổi, anh bây giờ thật sự muốn ở bên cô cả đời muốn xây dựng một gia đình với cô.
Nhưng Quỳnh Dao lúc nào cũng tránh mặt anh, như hôm nay khi cô đang ở bệnh viện cùng ông ngoại và mẹ Vũ, nhưng khi vừa thấy anh đến cô liền tìm cớ để rời đi.
Phúc Khang liền vội vã chạy theo kéo tay cô lại nói:
- Tại sao em lại luôn tránh mặt anh?
Quỳnh Dao kéo tay anh ra khỏi tay mình nói:
- Không có, bởi vì tôi phải về cửa tiệm giao hàng gấp cho khách, tôi không có gì để né tránh anh cả, giờ thì tôi xin lỗi nhé tôi bận rồi.
Anh biết đây chỉ là cái cớ để cô rời đi và không gặp anh thôi, nên Phúc Khang nói:
- Anh nói thật lòng mà, anh muốn theo đuổi em…Quỳnh Dao cho anh cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc em nhé được không em?
Quỳnh Dao cố chấp nói:
- Chúng ta không hợp cả hai chúng ta đều ở hai thế giới quá khác nhau, anh như ánh hào quang ở trên cao còn tôi chỉ là hạt cát vẹn đường, vậy nên anh có thể buông tha cho tôi để chúng ta sống cuộc đời của riêng mình không?
Phúc Khang không ngại đang ở bệnh viện đông người anh ôm cô vào lòng nói:
- Những đều em nói không đúng, bắt đầu từ hôm đó khi em được anh cứu thì chúng ta đã là định mệnh của nhau, chúng ta hòa làm một thì hai ta giống nhau, khi em chấp nhận sinh Minh Đăng và Minh Đan thì chúng ta là một gia đình, em đừng cố chấp nữa hãy đồng ý ở bên anh có được không?
Nhưng Quỳnh Dao vẫn không muốn tin bởi vì một thiếu gia như anh ngoài kia có bao nhiêu cô gái anh muốn sẽ có, còn cô mãi mãi với không tới vị trí trên cao của anh, cô nói:
- Anh đừng như vậy nữa có lẽ cảm giác của anh đối với tôi chỉ là nhất thời thôi, anh đừng cố chấp nữa có được không? Anh buông tôi ra đi mà.
- Em đã làm mẹ của con trai và con gái của anh rồi thì đời này em mãi mãi là vợ anh.
- Không cần đâu anh muốn thăm con lúc nào tôi cũng hoan nghênh, nhưng con sống với tôi cũng rất tốt anh chỉ cần lo lắng cho tương lai của anh và sau khi kết hôn anh có những đứa con khác thì sẽ không còn thời gian để lo cho tụi nhỏ, vậy nên để một mình tôi lo là được rồi.
Phúc Khang vẫn cố chấp nói:
- Vợ tôi chỉ có một người là em vậy nên em không cần phải nói nhiều làm gì?
- Tại sao anh lại ngan như vậy?
Mặc cho Quỳnh Dao nói gì thì nói, anh vẫn không buông và nói:
- Đời này em mãi mãi là vợ tôi đừng hòng thoát khỏi tôi, sẽ có một ngày em chấp nhận tình cảm của tôi mà thôi.
Sau khi nói câu nói đó xong Phúc Khang buông cô ra và nói tiếp:
- Để tôi đưa em về và đi đón các con.
Không đợi Quỳnh Dao đồng ý anh đã nắm tay cô đi ra ngoài, lên xe và thẳng tiến về nhà của cô cho dù chống cự thế nào cũng không được, nên cô để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Và tiếp theo những ngày sau đó anh đi đến đâu cũng nói Quỳnh Dao là vợ của mình, mỗi ngày anh đều cho người gửi tặng cho cô một bó hoa.
Tất cả các loại hoa để anh bài tỏ tình cảm của mình với Quỳnh Dao anh đều tặng, nào là hoa hồng mỗi ngày là một màu sắc khác nhau.
Rồi hoa tulip, hoa hướng dương, hoa mẫu đơn,hoa oải hương và hoa lưu ly… Nói chung hoa nào đẹp và tượng chưng cho tình yêu anh đều tặng để thể hiện thành ý và tấm lòng của anh.
Ban đầu Quỳnh Dao còn từ chối nhưng rồi mỗi ngày Phúc Khang cứ tặng mãi, thì thôi bây giờ cứ nhận rồi đem đi cắm trang trí khắp nơi trong nhà luôn.