Sau khi mọi việc sáng tỏ thì đơn hàng khủng của mẹ Lê cũng đã hủy, mẹ Lê nói với cô:
- Quỳnh Dao thật ra mẹ chỉ muốn đến thăm hai đứa nhỏ và giúp đỡ con thôi, nên đơn hàng đó con không cần phải làm nữa.
- Thưa bác nhưng số tiền đó rất lớn.
Mẹ Lê nắm tay cô tiếp tục nói:
- Con bé ngốc này số tiền đó làm sao đủ cho những gì cực khổ con đã trải qua, với lại mẹ lo cho cháu nội của mẹ nên con đừng từ chối nữa, được không?
- Bác gái đã nói như vậy rồi thì con xin cảm ơn bác ạ.
Mẹ Lê mỉm cười nói với cô:
- Con không cần phải cảm ơn mẹ khi nào con đồng ý chính thức làm con dâu của mẹ, lúc đó mẹ càng vui vẻ hơn.
- Dạ con xin lỗi thân phận của con…
Bà cầm tay Quỳnh Dao vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô nói:
- Con gái à, gia đình ta không trọng chuyện gia cấp chỉ quan trọng các con hạnh phúc mà thôi.
Quỳnh Dao cúi đầu mà không nói gì thêm, thời gian qua Phúc Khang luôn tặng hoa và thường xuyên đến đón con đi chơi, anh cũng rất quan tâm đến cô.
Nhưng thật lòng mà nói cô vẫn cảm thấy có đều gì đó không an toàn, một người sinh ra đã có tất cả như anh thật sự sẽ hợp với một người không có gì hết như cô sao?
…****************…
Hôm nay ông ngoại của Quỳnh Dao cũng đã được khỏe mạnh lại bình thường và được xuất viện, cả nhà vô cùng biết ơn gia đình của Phúc Khang.
Mẹ Vũ và cậu của Quỳnh Dao đem theo một số quà là đặc sản ở quê lên thành phố A, đi tìm nhà của Phúc Khang để cám ơn.
Nhưng mà khu nhà của Phúc Khang là khu biệt thự cao cấp, chỉ những người sống ở đây hoặc người làm ở đây mới được vào.
Vì thế nên ba người gia đình của Quỳnh Dao đang lóng ngóng, còn chưa biết phải làm sao thì có một chiếc xe sang trọng ngừng trước mặt họ.
Phúc Khang xuống xe đi đến trước mặt mọi người hỏi:
- Mẹ, cậu và em sao mọi người lại đứng ở đây?
Cậu của Quỳnh Dao đưa một giỏ xách ra trước mặt nói:
- À, chúng tôi có chút quà cám ơn gửi đến gia đình cậu.
- Chèn ơi cảm ơn gì chứ con lo cho ông ngoại, đó cũng là trách nhiệm của con mà, thôi mọi người lên xe đi con đưa mọi người về nhà con, ba mẹ của con hôm nay vẫn còn ở trong nước sẵn mọi người vào nhà con chơi ạ.
Anh mở cửa xe cho mọi người lên xe, trước khi trở lại ghế lái anh đã đến phòng bảo vệ nói:
- Những người đó là vợ và gia đình của mẹ vợ tôi, lần sau các anh có thấy họ cứ cho người đưa họ đến biệt thự của tôi.
Người bảo vệ trả lời:
- Dạ thưa Lê thiếu.
Ở khu này hay đúng hơn là cả thành phố này ai không biết Lê Phúc Khang là nhị thiếu gia của nhà họ Lê, nhìn anh như vậy thôi chứ tánh tình khó ăn khó ở hơn đại thiếu gia nhiều.
Sau khi dặn dò xong rồi anh đưa mọi người về biệt thự của Lê gia, tất cả mọi người đều kinh ngạc với sự to lớn và đồ sộ của nhà anh.
Ba người nhà Quỳnh Dao mặc dù gặp nhiều người giàu rồi, nhưng mà thật sự giàu như gia đình của Phúc Khang thì là lần đầu tiên thấy.
Phúc Khang mở cửa cho mọi người vào nhà, Quỳnh Dao vừa định đi trước thì anh nắm tay cô lại, rồi nói:
- Hay là ngày mai em và con về đây sống với anh đi.
Quỳnh Dao lắc đầu cố gắng rút tay ra nhưng không được, cô nói:
- Anh buông tay tôi ra đi mà tại sao tôi phải sống với anh và ở nhà anh chứ?
- Bởi vì em là vợ tôi.
- Vô lý.
Nói rồi cô không thèm nói chuyện với anh nữa mà bỏ đi vào trong, nhưng vì tay không rút ra được thành ra Quỳnh Dao kéo anh đi theo luôn.
Ở trong nhà mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mẹ Vũ và cậu của Quỳnh Dao vô cùng biết ơn ba mẹ Lê, cám ơn rối rít.
Nhưng ba mẹ Lê thì từ chối lời cảm ơn mẹ Lê nói:
- Chị và cậu không cần phải cảm ơn, bác trai bệnh lo cho bác đó là trách nhiệm của con cháu, Phúc Khang nó cũng là con cháu của ông nên lo là phải chị không cần phải ái ngại.
Ba Lê cũng tiếp lời của vợ:
- Bà nhà của tôi nói đúng, đều là người một nhà cả thôi nên mọi người đừng khách sáo nữa.
Thế là người lớn ngồi nói chuyện với nhau và ba mẹ Lê mời mọi người ở lại ăn bữa cơm, sau đó kêu Phúc Khang đưa mọi người về đàng hoàng tử tế.