Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 13: Chương 13




Nước nước chảy xối xả trong phòng tắm đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng Mặc Đông Quân vẫn chưa ra ngoài.
Dạ Ngọc sau khi thiếp đi đã tỉnh lại trong người cô vẫn còn nguyên cảm giác bức bối khó tả lúc nãy mà cất giọng yếu ớt gọi.
- Mặc Đông Quân.
Tiếng gọi của cô mỹ miều mà da diết pha vào một chút mè nheo của trẻ con.

Mặc Đông Quân dù đang trong phòng tắm nghe tiếng cô gọi chỉ choàng sơ chiếc khăn che nửa người rồi nhanh chóng ra ngoài.
Trên những sợi tóc rối vẫn còn đọng lại nước giọt nước rồi rơi xuống mặt cô.

Cảm nhận được giọt nước mát trên lăn trên mặt, Dạ Ngọc bất giác nở nụ cười.
Nụ cười của cô không rạng rỡ như nắng mùa hạ nhưng hiểu vì sao lại khiến trái tim anh vô thức mà đập liên hồi.

Đôi bàn tay nhỏ vương lên chạm lấy những sợi tóc rối của anh, ánh mắt cô triều mến như nhìn người tình, Dạ Ngọc lại một lần nữa gọi tên anh.
- Mặc Đông Quân.
Khoảng khắc này khiến anh đờ đẫn người mà buông lỏng cảnh giác, thoáng chốc anh đã bị cô đẩy ngã người xuống phía dưới.
Lần này có vẻ thuần thục hơn, Dạ Ngọc biết mút lấy từng cánh môi của anh, chiếc lưỡi ngọt ngào còn biết khuấy động bên trong khiến anh cũng phải cảm thán.
" Học nhanh vậy sao?"
Không những hôn, cả thân cô nằm trên không an phận mà luôn cọ sát lấy người anh.


Cảm nhận được sự mát mẻ khiến cô vô thức mà gục đầu trên vai anh hưởng thụ.
- Mặc Đông Quân, tôi khó chịu lắm.

Hức.
Lần này, anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cơn cũ chưa dứt liền bị con thỏ trắng này gọi dậy.
Vật to lớn phía dưới vì được tự do mà càng biểu tình mạnh mẽ hơn, nó vương cao, cứng ngắc và đâm vào bụng cô.

Nó khổ sở từ nãy giờ vậy mà Dạ Ngọc còn không buông tha mà trực tiếp chạm vào nó.
Đến nước này, Mặc Đông Quân cho dù có mười bộ não cùng không thể ngăn nó nổi nữa rồi.

Anh nhanh nhẹ mà nhẹ nhàng đổi khách thành chủ, chuẩn xác hôn lên môi cô mà mút mát.
Anh cũng không biết tại sao, anh lại thích hôn cô đến vậy, cô như bông hoa chứa đầy mật ngọt mà anh là con ong chăm chỉ đi lấy nhụy hoa.
Anh hôn khắp mọi nơi có thể hôn, lần lượt mà để lại ấn ký riêng trên người cô.

Bầu sữa non vì bị kích thích mà không ngừng nẩy lên, cuốn quả bị trêu đùa đến cứng ngắt.
- Ư...Mặc..Đông Quân.
- Gọi tên anh đi.

Dạ Ngọc toàn thân bức bối, nghe thấy điều anh muốn liền đáp ứng chỉ mong chờ anh giúp cô.
- Quân...Đông Quân...
Mặc Đông Quân nghe thấy giọng nói kiều diễm ấy gọi tên mình lòng như được tưới một dòng nước ấm.

Anh cũng không chịu nổi nữa liền cởi bỏ vách ngăn cuối cùng giữa hai người, trực tiếp lấp đầy cô.
Đột nhiên bị vật lạ xâm nhập Dạ Ngọc liền cảm nhận được cơn đau phía dưới thân, mặt nhăn nhó.
- Quân....đau quá.

Hức.
Anh nhẹ ôm chặt lấy cô, bàn tay lớn khẽ xoa lấy đầu nhẹ áp lên vai mình.
- Ngoan.

Sẽ không đau nữa.
Mặc Đông Quân khởi động bằng những động tác nhẹ nhàng nhất có thể như sợ rằng bản thân nếu quá mạnh bạo sẽ làm cô tan vỡ như thủy tinh.
Cô tựa đầu vào vai anh, hai chân dài dùng sức mà bám chặt lên hông.

Tiếng nấc vẫn tiếp diễn và cô cũng không ngừng dính chặt lấy thân người anh khiến anh bỗng phì cười.
" Đau vẫn không muốn buông sao? Đồ ngốc này!"
Anh yêu chiều mà hôn lên má cô, cơn luân động bắt đầu nhanh và dồn dập hơn.

Rất nhanh sự khoái lạc đã chiếm lấy từng tế bào trên cơ thể hai người, xua tan đi nổi đau khi nãy.
Anh và cô đã cùng nhau bao nhiêu lần trong đêm cũng không nhớ rõ, chỉ biết là họ đã trải qua cùng nhau..