Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 46: Chương 46




Anh ta là người đã dẫn đường cho đoàn của Mặc Đông Quân tìm đến đúng nơi này, tự xưng là người dân sống ven rừng này.
- Chính mắt tôi nhìn thấy đám người ngoại quốc này kéo lê cô gái trẻ kia bằng bao tải đến vứt ở đây, tạo hiện trường giả rồi bây giờ lại nói là đến nói giải cứu.

Có phải chăng bọn họ đã tìm được chỗ an toàn hơn nên đang muốn giấu cô ấy để phi tang chứng cứ_ Người thanh niên lại nói.
Cao Ngạo Thiêng nghe những lời này đã đánh hơi ra mùi khả nghi nhưng mọi thứ đều bất lợi với hắn.

Ngẫm nghĩ, hắn cắn răng sai người giao Dạ Ngọc cho Mặc Đông Quân.
Người thanh niên kia lại chĩa mũi nhọn về hắn.
- Không phải vừa nãy anh nói cô gái này là vợ anh sao? Nếu thật sự là vợ anh sao có thể sợ chết mà giao nộp dễ dàng như vậy chứ.
Mặc Đông như hiểu ý liền cho người xông lên trấn áp cả đám người Cao Ngạo Thiêng một cách bất ngờ.

Hắn bị khống chế hai tay ra sau nhưng miệng vẫn quát tháo giãy giụa.
- Các người không có lệnh lại dám bắt người sao?
Tên thuộc hạ đang giữ hắn nói với giọng mỉa mai.
- Khôn hồn thì im miệng lại đi nhóc còn, ở đây ngài Mặc chính là vua.

...
A Liên lúc này đã lên được máy bay xuất phát về nước H, hắn đã ngụy trang khá khéo.

Một mái tóc được tạo kiểu chải ngược ra sau, trên người bộ Tây trang hoành tráng khác xa với dáng vẻ lết lát lúc gặp Liễu Xuân.

Mọi vật chưng sớm đã bị hắn cởi bỏ mà thiêu rụi phía sau căn trọ cũ đến cả tàn tro cũng bị xe xử lý rác đến mang đi.
Ngồi vào ghế tựa hắn không thể ngăn bản thân vui sướng khi nghĩ đến viễn cảnh tên tra nam Cao Ngạo Thiêng bị trói tay như một con gà.
A Liên cũng biết với thế lực của Cao Ngạo Thiêng có lẽ không lâu sau cũng sẽ được thả ra vậy nên hắn phải liền tức tốc bay về để đón Liễu Xuân của hắn.

Dù cô ta có đối xử với hắn như thế nào, người hắn đã yêu sẽ yêu cả những lỗi lầm của họ.
...
Phía bên này, Cao Ngạo Thiêng bị bắt giam tại nhà giam đặt biệt dành cho các thành phần cá biệt.

Ở đây chỉ có hắn và bốn bức tường phía trên cao là cửa sổ có những song sắt cắm sát nhau, cửa ra vào cũng kín mít.
Ngột ngạt quá! Hắn muốn nhanh thật nhanh thoát khỏi nơi quỷ quái này.


Hắn điên người mà quậy phá khiến mọi thứ lộn xộn trên nền đất.
Cơn điên vừa dứt cả thân người hắn đổ xụp xuống men theo bờ tường, giờ đây hắn xộc xệch và nhếch nhác.

Mai tóc thường ngày được chải chuốt cẩn thận đã bị bới xù lên, giày cũng không còn nữa.
" Rõ ràng là mình đã cố gắng để mạnh mẽ hơn nhưng đối diện với hắn lại trở nên tôm tép như vậy.
Tao không cam tâm đâu Mặc Đông Quân, rồi mày sẽ phải trả giá khi đã dám kêu ngạo với Cao Ngạo Thiêng này, rồi sẽ có một ngày tao sẽ bắt mày phải quỳ rạp dưới chân tao chứng kiến Tiểu Ngọc vì tao mà hầu hạ."
...
Dạ Ngọc được chuyển thẳng đến bệnh viện, trên người cô phát hiện rất nhiều vết thương ngoài nhưng rất may không quá nặng.

Mặc Đông Quân ngồi bên giường nhìn thấy cô toàn thân đều phải băng bó trong lòng sốt ruột vô cùng.

Tay anh đan chặt lấy tay cô hết xoa cho ấm lại đưa lên trán như cầu nguyện.
Vì tác dụng của thuốc quá mạnh theo dự đoán của bác sĩ phải đến sáng hôm sau cô mới có thể tỉnh lại.
Dạ Ngọc cảm nhận bàn tay đang được anh xoa lấy nhưng mí mắt nặng trĩu không thể đỡ lên nổi, toàn thân đau nhức không chút sức lực.
Anh nhìn cô rất lâu, có phải chăng rằng anh sợ mất cô quá.

Khoảng khắc nhìn thấy tên cầm thú kia kéo lê cô trong chiếc bao tải bước ra từ thang máy xuống bãi khiến tim anh như quặng thắc lại.

Anh không biết tại sao bản thân lại có thể quan tâm và yêu thương người con gái này nhiều đến vậy.
Không có cô anh như không thiết sống....