Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 47



Mặc dù đã bắt giam Cao Ngạo Thiêng nhưng anh biết chắc rằng người thanh niên giúp anh đi vào rừng chỉ là người ngoài sáng, kẻ đằng sau kia nhất định không thể tha.

...

Tin tức Cao Ngạo Thiêng bị bắt ở nước K nhanh chóng bị rò rỉ ra ngoài các trang báo thi nhau đăng bài tranh luận sôi nổi khiến cổ phiếu công ty hắn ở nước H như rơi xuống vực thẳm. Ngày hắn được thả tự do liền nhận được tin báo của trợ lí thân cận.

Mặt mày hắn tái méc, toàn thân bốc lên mùi hôi thối nồng nặc vì đã mấy ngày không được tắm. Hắn cũng đã lườn được trước chuyện này liền tức tốc bay về nước H giải quyết.

Cái đầu hắn nhạy bén và linh hoạt chỉ hơn một tháng sau giá cổ phiếu đã có thể ổn định lại. Nếu là lúc trước có sự giúp sức của Liễu Xuân thì thời gian đã có thể rút ngắn đi kha khá nhưng quan hệ giữa hắn và cô ta bây giờ thì thật khó nói. Vậy nên những công việc " xã giao" bên ngoài Cao Ngạo Thiêng đều phải tự thân vận động.

Từ lúc quay về nước hắn tối mặt tối mũi ở công ty để tăng ca đến hôm nay mới có thời gian trở về nhà. Chiếc xe sang chạy thẳng vào khuôn viên lớn đổ trước sảnh chính, từng đoàn nhân viên trong ngôi biệt thự chạy ra xếp hàng nghênh đón. Hắn đưa mắt quét qua toàn bộ đám người đã đứng đợi sẵn.

" Có gì đó thiêu thiếu."

Hắn cố vắt óc suy nghĩ xem điều làm hắn cảm thấy thiếu vắng là gì nhưng vẫn không thể nghĩ ra. Phía sau lão quản gia chạy theo báo cáo.

- Thưa ngài, những ngày ngài đã vất vả nhiều rồi. Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ chỉ có điều...

Nói được nửa câu hắn dừng lại chần chừ, có vẻ như nó rất khó nói.

Cao Ngạo Thiêng nhìn lão, ánh mắt hắn sắt xảo mà nhận ra lão đang dè chừng mà thứ khiến lão phải như vậy, trong nhà ngoài hắn ra chỉ có thể là Liễu Xuân.

- Cô ta lại làm gì sao?

- Không, thưa ngài. Nhưng cô Liễu Xuân từ ngày đập phá ở phòng cậu đã mang hành lí đi, đến nay những vật dụng dù nhỏ nhất của cô ấy đều không còn nữa_ lão ta lại nói.

Nghe lão quản gia nhắc đến Liễu Xuân hắn mới chợt nhận ra, người đàn bà hay ầm ĩ mỗi khi hắn trở về nhà nay đã không còn nữa. Không còn những tiếng than thở, trách móc mà hắn chán ghét, căn nhà yên tĩnh đến lạ thường.



...

Sau ngày sảy ra sự việc kia Dạ Ngọc có chút tự ti hơn nên luôn ở trong nhà. Những vết thương của cô đã tróc mài lộ ra lớp thịt non hồng hào, Mặc Đông Quân vì lo sợ những vết thương ấy sẽ để lại sẹo nên tìm đủ mọi loại thuốc bôi cho cô.

- Quân, anh về rồi.

Mặc Đông Quân từ phía cửa bước vào trong nhà, ánh nhìn yêu chiều hướng về cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc sofa được xoay ngược ra phía cửa sổ kính sát đất. Anh đi đến ôm lấy cô từ phía sau đặt lên má phúng phính kia cái thơm nhẹ.

- Anh làm gì vậy chứ? Cứ như là chồng hôn chào vợ vừa mới về vậy.

Nhưng câu nói phía sau kia chỉ bị cô giấu nhẹm trong lòng, đôi môi có chút chu ra tỏ vẻ không vừa ý. Tay anh sờ lên những vết còn chưa hẳn, tay áo sơ mi dài được sắn lên để lộ ra những vết thương mới xuất hiện.

- Mặc Đông Quân, anh lại tự làm đau mình nữa sao?

Từ lúc sảy ra vụ việc đó, Mặc Đông Quân rất thường xuyên tự làm đau chính mình. Không biết bao nhiêu lần anh tự đấm vào tường khiến cho các khớp ngón tay đều rỉ máu. Anh không còn chăm chút cho bản thân như ngày trước, làn da đã bắt đầu rám nắng hơn rất nhiều.

Mặc Đông Quân bị cô phát hiện thì nhanh chóng rụt tay về cười trừ.

- Chỉ là sơ ý thôi.

Dạ Ngọc đứng lên chiếc sofa đang ngồi khiến cô cao hơn anh một chút. Đối diện với ánh mắt trực tràn nước Mặc Đông Quân như điếng người, toàn thân bất lực. Cô khẽ kéo nhẹ tay anh lên đặt lên những vết thương còn chưa lành kia và cả những vết thương còn mới một nụ hôn.

- Anh đừng tự trách mình nữa, tôi không sao.

Nói rồi nụ cười trong sáng kia nở rộ, kéo anh lại thực tại. Cô luôn cười như vậy, lúc vừa thức dậy ở bệnh viện cô cũng nở nụ cười đó với anh. Cô luôn cố an ủi người khác nhưng người cần nó nhất lại chính là cô.

Với một cô gái vốn đã xinh đẹp như cô nay lại mang lên mình những khiếm khuyết không nên có, cô cũng phải đau chứ. Những nổi đau này anh sẽ khiến cho đám người kia phải trả giá lại gấp trăm ngàn lần.