Đa Thiên Địa

Chương 10: Bí Kỹ



Lam Bảo nhìn nàng cười hạnh phúc, tiếp tục hôn nàng, hắn từ từ cởi y phục của nàng ra để lộ cái áo yếm màu xanh lam nhạt và tiểu nội khố cùng màu.

"Ưm... Tiểu Bảo!" Mộng Lan tên rỉ nhẹ nhàng.

"Ta đây!" Lam Bảo ôn nhu đáp.

"Chàng hôn thiếp!" Mộng Lan ánh mắt nhu tình nói.

Lam Bảo không từ chối mà đáp lại nàng thật nồng nhiệt...

"Ưm... Ưm..."

Lam Bảo nhanh chóng cởi sạch y phục của mình và của Mộng Lan ra, để lộ hai cơ thể trần truồng giữa thiên nhiên đang quấn quýt lấy nhau.

Lam Bảo tách môi nàng, hướng mặt xuống ngậm một hạt anh đào trên bầu sữa của nàng mút lấy, bầu sữa còn lại được Lam Bảo dùng tay xoa nắn đủ hình dạng.

"Ưm... Tiểu Bảo, chàng là em hài tử sao?" Mộng Lan rên rỉ quyến rũ nói.

Nghe thấy tiếng của nàng, Lam Bảo càng hưng phấn bú mút nhiều hơn vào hai hạt đỏ hồng trên bầu sữa của nàng...

Lam Bảo hôn dần xuống bụng Mộng Lan, hôn vào cái rốn nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại ở cái môi thứ hai của nàng mà hai mắt sáng lên nói:

"Đẹp quá!"

Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ tư mật của Huyền Mộng Lan khiến nàng đỏ mặt lấy tay che mặt nhưng tò mò hơi mở ngón tay ra vì không biết hắn sẽ làm gì?

Lam Bảo ngửi hương thơm thoang thoảng phát ra từ âm đạo nàng với vẻ mặt thoải mái, rồi hắn hôn vào...

"A!" Mộng Lan rên một tiếng rồi nói:

"Đừng mà, chỗ đó bẩn lắm!"

"Thế nàng thấy chỗ này có bẩn không?" Lam Bảo chỉ xuống "tiểu tử" của mình khoảng 20cm.

Mộng Lan liên tục lắc đầu rồi hơi run lí nhí nói ra:

"Cái đó... To quá à, thiếp sợ!"

Lam Bảo yêu thương nhìn nàng đáp:

"Chỗ đó của nàng rất thần kỳ, đến lúc sinh em bé còn ở chỗ đó nữa là!"

"Thật vậy sao?" Nàng hơi bất ngờ.

Rồi Lam Bảo cúi xuống hôn vào cái âm đạo của nàng, cho lưỡi vào khám phá nơi đó của nàng. Hương vị trinh nguyên khiến hắn thích mê rồi gặm gặm vào hạt đậu ở trên.

"A... Từ từ thôi, sướng!" Mộng Lan ôm đầu Lam Bảo rên rỉ nhẹ nhàng.

Chất mật từ trong âm đạo của nàng tràn ra, nhiều đến mức Lam Bảo không uống hết được...

"Tiểu Bảo, Bên trong thiếp ngứa quá!" Mộng Lan khó chịu, ánh mắt đê mê nhìn hắn.

Lam Bảo biết nàng động tình liền chỉ vào "tiểu đệ" đang giật giật nói:

"Nàng làm ướt nó đi, ta sẽ làm nàng hết ngứa!"

"Nhưng làm bằng cách nào?" Mộng Lan ngây thơ hỏi.

"Nàng ngậm nó vào, liếm như liếm kẹo đó!" Lam Bảo nói.

Rồi Mộng Lan làm theo lời hắn, nàng cúi xuống vén mái tóc dài lên mà ngậm "tiểu đệ" của Lam Bảo liên tục bú mút...

"A... Sướng quá Tiểu Lan của ta!" Lam Bảo kêu lên nam tính, hai bàn tay liên tục xoa đầu Huyền Mộng Lan.

Lúc sau Huyền Mộng Lan liếc nhìn hắn, cái liếc của nàng quyến rũ đến mức Lam Bảo liền rút côn thịt trong miệng nàng ra mà đẩy nàng nằm ngửa xuống thảm cỏ xanh đang li ti ánh sáng mặt trời.

"Vào đi chàng... Từ từ thôi!" Mộng Lan nhu tình nói.

"Nó sẽ đau đấy!" Lam Bảo nhắc nhở.

Mộng Lan gật nhẹ đầu nhỏ, Lam Bảo liền để côn thịt của hắn nằm ngay âm đạo của Mộng Lan rồi đâm mạnh...

Phập...

"Ư!" Mộng Lan rên một tiếng đau đớn, nước mắt và máu đào chảy ra.

Lam Bảo yêu thương lau nước mắt nàng đi, hướng lên hôn vào môi hồng của nàng rồi hai bàn tay trêu chọc hai hạt anh đào đang cứng nhằm đánh lạc hướng nàng...

Cơn đau của nàng bắt đầu dần chuyển thành khoái cảm...

Một lúc sau...

"Động đi chàng, thiếp hết đau rồi!" Huyền Mộng Lan dần cảm thấy sướng khoái nói nhỏ.

Lam Bảo chờ câu này lâu lắm rồi, hắn liền đi chuyển phần hông.

"Ưm... A... Sướng...!" Mộng Lan rên đáng yêu.

"Bảo bối, bên trong nàng chật quá, ta sướng!" Lam Bảo sướng khoái nói.

"Thiếp muốn làm nhanh hơn!" Mộng Lan hướng mắt Lam Bảo yêu cầu.

Lam Bảo nghe xong hưng phấn không bao giờ hết, liền tăng tốc độ...

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch...

"Ưm ưm sướng... sướng quá...!" Mộng Lan kêu theo từng cú nhấp của Lam Bảo.

Bạch bạch bạch phạch phạch...

Sau hơn vài trăm lần nhấp của Lam Bảo, Mộng Lan đã sắp đến đỉnh lần đầu.

"Tiểu... Tiểu Bảo của thiếp, thiếp sắp ra!" Huyền Mộng Lan ánh mắt tràn đầy khoái cảm nói.

"Để ta ra cùng nàng!" Lam Bảo yêu thương đáp.

Thêm vài trăm cú nhấp của Lam Bảo thì Mộng Lan rốt cuộc lên đỉnh...

"Á... Thiếp ra!" Huyền Mộng Lan cao giọng, cảm giác lần đầu tiết thân khiến nàng cực kỳ thỏa mãn.

Một luồng âm tinh bắt đầu tràn ra, Lam Bảo cũng chạy nước rút nhấp thêm vài chục lần cuối...

"Ta ra...!"

Lam Bảo thỏa mãn gầm lên liền phóng tất cả tinh hoa của mình vào tử cung của nàng rồi nằm xuống ôm Huyền Mộng Lan vào trong lòng...

Lam Bảo lại hướng về môi Huyền Mộng Lan hôn thêm lần nữa...

...

Sau cuộc giao hoan, Lam Bảo nhanh chóng thu lấy nội khó ướt đẫm của nàng...

"Chàng lấy cái đó làm gì?!" Mộng Lan sắc mặt đỏ bừng hỏi.

"Làm kỉ niệm!" Lam Bảo cười hề hề gãi đầu.

Huyền Mộng Lan đỏ mặt không nói gì, hiển nhiên đồng ý hắn lấy rồi.

Cả hai mặc lại y phục, ngồi dưới thảm cỏ xanh có bóng cây che lại, chỉ còn hiện vài tia ánh sáng chiếu qua lá cây, cảnh rừng đẹp đẽ và rất yên bình...

Mộng Lan ngồi cạnh Lam Bảo, tựa đầu vào vai hắn, nói:

"Chàng hiện tại có mục tiêu gì không?"

"Đi thăm tỷ tỷ và mẫu thân để họ biết ta chưa chết!" Lam Bảo đáp.

"Được rồi, thiếp sắp phải về Huyền Gia, nếu không bị mẫu thân đánh cái mông a!" Mộng Lan hơi rùng mình.

"Hay để ta về Huyền Gia cùng nàng, để mẫu thân nàng đánh ta chứ ta không muốn nàng bị đau!" Lam Bảo ân cần nói.

"Hiện tại chàng về Huyền Gia cùng thiếp chắc cả hai bị đánh luôn a!" Mộng Lan nhìn Lam Bảo cười đáp.

"Haha, thế thì để ta tiễn nàng về, chứ để nàng về một mình ta lo lắm!" Lam Bảo véo véo má Mộng Lan nói.

"Ý này cũng được, nhưng chàng chỉ cần để thiếp ở gần địa bàn của Huyền Gia, lúc đó có người của Huyền Gia sẽ không làm khó thiếp!" Huyền Mộng Lan đề xuất ý kiến.

"Ý này cùng được!" Lam Bảo gật đầu nói.

Lam Bảo hướng trong lòng hạ lệnh:

"Google, triệu hồi phần thưởng ngẫu nhiên đi!"

Lần này có Mộng Lan bên cạnh, Lam Bảo chẳng biết vận khí tăng lên không?

"Chủ nhân nhận được Thượng Hư Cửu Chiến Quyết, Tối Cấp Công Pháp không rõ Phẩm gì." Google máy móc thông báo.

"Hả, cái này... Cực kỳ khủng bố!" Phương Nhi hiện trước mặt hắn ngưng trọng nói.

Ực...

Lam Bảo nuốt nước miếng, Phương Nhi đã nói vậy khiến hắn cực kỳ vui mừng, tiểu nha đầu này ánh mắt rất cao nha.

"À, ngươi có thể dùng Google để xem công pháp, linh thuật, ... Của tất cả thế lực trên tinh cầu này, bất quá chỉ là tầng 1, nếu muốn luyện tầng cao hơn thì phải hoàn thành nhiệm vụ của hoặc cập nhật Google!" Phương Nhi cười nói.

"Hả, sao ngươi không nói cho ta biết từ lúc đầu?" Lam Bảo sắc mặt tối sầm hỏi.

Mộng Lan thấy Lam Bảo sắc mặt thay đổi liên tục khiến nàng hiện lên dấu "?", bất quá không tiện hỏi.

"Vậy Tối Cấp là gì?" Lam Bảo hỏi.

Phương Nhi hít sâu 1 hơi rồi run run đáp:

"Tối Cấp chỉ dưới Đỉnh Cấp 1 bậc!"

"Dưới 1 bậc?!!" Lam Bảo suýt nhảy dựng lên.

"Đúng vậy, Đỉnh Cấp tuy nghe đơn giản nhưng toàn là đồ khủng khiếp, 1 món Đỉnh Bảo Sơ Cấp có Thời Gian Hệ thì có thể nhìn thấu quá khứ vị lai mà không bị Thiên Đạo xử phạt!"

"Với một món Đỉnh Bảo Siêu Cấp thì ngươi có thể huỷ diệt bất kỳ vũ trụ nào, tiêu biểu như Vô Cực Găng Tay, Bá Thượng Kiếm, Thiên Đỉnh Thương,..."

Lam Bảo hít sâu một hơi, khi nhìn lại những gì Phương Nhi nói thì hắn như bị đả kích, cảm thấy mình như hạt cát giữa vũ trụ này!

"Mà ta sẽ dành cho ngươi cái này!" Phương Nhi cười cười trả lời, rồi nói tiếp:

"Đó là bí kỹ Hư Quyền của một tán tu bí ẩn, do ẩn cư đến cuối đời nên không ai biết đến hắn và bí kỹ này!"

"Bí kỹ này dùng như nào?" Lam Bảo hứng thú hỏi.

Phương Nhi không đáp, bỗng nhiên có một luồng kiến thức tiến vào trong đầu nhưng không đau đớn mà nó rất dễ chịu...

Luồng kiến thức này ghi: Bí Kỹ Hư Quyền, thi triển bằng cách dùng lực lượng của Thể Tu và linh lực của tu sĩ, độ mạnh yếu tuỳ vào tu vi và lượng linh lực ngươi cho vào, tu vi càng cao cho linh lực càng nhiều thì bí kỹ càng mạnh.

Hít...

Lam Bảo hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, dùng xong chắc hết linh lực a...

"Với lượng linh lực gần như vô hạn của ngươi thì có thể dùng 1 phần 5 linh lực để thi triển ngang bằng một tên có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ dùng hết linh lực để thi triển!" Phương Nhi giải đáp, rồi nói: "Chỉ 1 phần 5 là cùng thôi, nhưng tay ngươi có thể bị bạo tạc nếu không có thể tu!"

"Ta chỉ là Nhất Thể Tu thôi, vậy có cách nào khác để tay không bị bạo tạc không?" Lam Bảo thắc mắc nói.

"Đương nhiên là có, ngươi dùng linh lực để gia trì canh tay được mà!" Phương Nhi đơn giản nói.

"À... Đơn giản vậy sao!" Lam Bảo như nhận ra chân lý cuộc đời nói.

"Chỉ thế thôi, nhưng những người khác thi triển Hư Quyền thì còn cái nịt để gia trì cho cánh tay nên cách này bất khả thi, và ngươi là người đầu tiên sử dụng cách này đấy nhá!" Phương Nhi đáp.