"Chiến... Chiến Ý, là Nhất Tầng Chiến Ý!!!" Một ông lão Phi Thân Viên Mãn kích động nói lớn.
"Cái... CÁI GÌ?!!" Cả đám đang quan sát kinh sợ tột độ nói ra.
Ý là ý chí của một người đạt đến mức mãnh liệt nhất có thể, có Chiến Ý, Sát Ý, Kiếm Ý, Kích Ý, Thương Ý, Cung Ý, ... Đếm ra tuy nhiều Ý nhưng người luyện thành Ý thậm chí chưa quá năm người ở trên Khải Huyền Đại Lục này.
Vậy mà Lam Bảo đã làm được rồi!
"Không... Không thể nào!" Một nam tử trung niên run giọng nói ra.
"Hắn... Hắn vậy mà chiến đấu bộc phát chiến khí đến mức hoá thành Chiến Ý, ta đang mơ sao?!!" Một lão tổ của một Bát Bậc Thế Lực đi dạo chơi ở Hành Không Thành khiếp sợ nói.
Mặc kệ đám đông đang nghĩ gì, trong đầu Lam Bảo chỉ còn chiến, chiến và chiến, đến mức kiếm khí thơm lấy suýt thành Kiếm Ý...
...
Trong lúc hắn đang chiến đấu, một tiểu thư của Thất Bậc Thế Lực Vũ Gia tên Vũ Băng Huyên cùng anh họ và hai cận vệ đi theo dạo chơi ở Hoành Không Thành. Băng Huyên nhìn thấy một đám đông, nhất thời tò mò đến xem nói:
"Lâm Đường huynh ngươi đến xem bọn họ đang làm gì kìa?" Băng Huyên có phần ngây thơ nói.
"Huynh không biết, cứ ra xem thử!" Thanh niên tên Vũ Lâm Đường cũng tò mò đáp.
Khi đến nơi thấy Lam Bảo dùng tu vi Tụ Đan Cao Kỳ chiến hơn Hoàn Minh tu vi Nguyên Anh Viên Mãn khiến Băng Huyên bắt đầu tò mò về người tên Lam Bảo này.
Thấy Băng Huyên chú ý tới Lam Bảo khiến Lâm Đường ghen ghét không thôi. Sao Băng Huyên không để ý tới mình mà để ý tên tiểu tử kia chứ? Lâm Đường cảm thấy đây là lựa chọn sai sót nhất đời!
...
"Cái quần gì thế!" Hoàn Minh kinh sợ nhất thời chửi thề.
Ầm...
Lam Bảo lao đến Hoàn Minh với tốc độ khủng bố, đám đông chưa kịp thở ra thì đã phải hít thêm lần nữa.
"Trấn Sơn Cước!" Lam Bảo tung cước.
ẦM... Phụttt...
Hoàn Minh trúng đòn như bị một quả núi đâm vào, bay trên không điên cuồng thổ huyết...
Hoàn Minh bay xa 5 dặm, từ trên không rơi xuống không còn khả năng chiến đấu.
Rầm!
"Chủ nhân quả thật hảo khí thế!" Google nói với giọng của thiếu nữ ngọt ngào khiến Lam Bảo thu lại Nhất Tầng Chiến Ý.
"Google... Ngươi là NỮ?!!" Lam Bảo trợn mắt hét lớn trong lòng.
"Chủ nhân bình tĩnh, ta chỉ phá được chút phong ấn này thôi!" Google đáp rồi trở về giọng máy móc:
"Hẹn gặp lại."
"Các ngươi giết hắn cho ta!!!" Hoàn Minh trước khi được một nhóm lính đưa đi liền ra lệnh cho trăm tên lính.
"Rõ!" Một trăm tên lính sát khí hừng hực hướng Lam Bảo nhìn.
"Lam Bảo, ta giúp ngươi!" Mộng Lan đi đến bên cạnh hắn rút kiếm ra nói.
"Hì hì, có Lan tỷ đỡ mỏi tay nhiều!" Lam Bảo nhẹ giọng nói rồi quay sang đám lính, lạnh lùng nói:
"Các ngươi lên hết đi!"
"Ngươi khinh thường bọn ta?" Tên cầm đầu có thân hình to xác nói.
Lam Bảo không nói gì, đưa tay giơ ngón giữa lên khiến cả đội quân nghiễn răng ken két.
"Lên hết cho ta!!!" Tên cầm đầu tức giận nói.
Hơn một trăm lính lao đến vây quanh Lam Bảo và Mộng Lan.
"Huyền Liên Thất Kiếm - Quần Phá Thức!" Mộng Lan một thanh kiếm có chuôi màu tím yêu kiều nói.
Xoẹt...
25 tên lính đầu rơi khỏi cổ...
Ực!
Cả đám người quanh sát lại tiếp tục nuốt nước miếng giữ vững tinh thần.
"A đù, là kiếm pháp của Huyền Gia!" Lam Bảo lầm bầm.
"Lan tỷ, thì ra nàng là?" Lam Bảo nói nhỏ cho Mộng Lan nghe.
"Nhị Tiểu Thư Huyền Gia!" Mộng Lan truyền âm cho Lam Bảo.
"Thảo nào từ khi gặp nàng ta thấy nàng xuất chúng hơn người bình thường cùng với khí chất của một tiểu thư đài các, thì ra là nhị tiểu thư của Bát Bậc Gia Tộc Huyền Gia!" Lam Bảo bất ngờ truyền âm cho Mộng Lan.
"Dẹp xong đám lâu la này rồi nói!" Mộng Lan truyền âm cho Lam Bảo.
Lam Bảo gật đầu rồi hướng về 75 tên còn lại và tên thủ lĩnh...
"Lam Cực Kiếm Điển - Thức Thứ Ba - Lam Phá Thiên!"
ẦMM...
Lam Bảo cầm Huỳnh Anh Kiếm thi triển Lam Phá Thiên hướng tất cả bọn lính chém xuống tạo ra một luồng linh lực mạnh mẽ.
Cá đám tan thành mây khói, không để lại chút cặn nào!
Lam Phá Thiên đã kinh động đến Phủ Thành Chủ, ngay lặp tức cho người đi xem xét. Lúc này Lam Bảo đã dùng Mị Ảnh Bộ nắm tay Mộng Lan quỷ dị chuồn mất.
...
"Phù, may quá chúng ta đi trước một bước!" Lam Bảo thở ra nhẹ nhõm.
Hiện tại hắn chạy hơn 1 nghìn cây số cách Hoành Không Thành, gần Bắc Khải Huyền Đại Lục...
Nơi Lam Bảo ở hiện tại là rừng cây vắng vẻ thưa thớt và an toàn có tên Vô Thú Lâm...
Sau khi tra thì Phương Nhi nói không có ai quan sát nên Lam Bảo yên tâm hỏi Mộng Lan:
"Tại sao nàng lại ở đây mà không phải Huyền Gia vậy?"
"À thì... Ở nhà chán quá nên đi lịch luyện một chuyến." Mộng Lan đảo mắt nói.
"Đường đường là Nhị Tiểu Thư Huyền Gia đi lịch luyện mà không có ai đi theo bảo vệ thì thật kỳ lạ?" Lam Bảo suy nghĩ rồi đáp:
"Nàng trốn đi đúng không?"
"Ngươi không tin thì thôi!" Mộng Lan cúi đầu bĩu môi xấu hổ như vừa bị nói trúng tim đen.
Lam Bảo im lặng, ánh mắt hắn nhìn nàng không chớp mắt...
"Sao nhìn ta thế!" Mộng Lan ngước mặt ngaqy thơ hỏi.
Lam Bảo không nói gì, ánh mắt sáng như sao trời của hắn hiện vẻ nhu tình. Trước ánh mắt bất ngờ của Mộng Lan, hắn nâng cằm nàng lên mà hôn.
Chùn chụt...
"Ư ưm!" Mộng Lan bị Lam Bảo khoá môi không nói được gì, đấm thùm thụp vào ngực hắn liên tục.
Lam Bảo không chỉ hôn môi, lưỡi của hắn tiến vào tham lam hút lấy chiếc lưỡi đinh hương trong miệng nàng.
Mộng Lan chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, nhất thời để yên cho hắn làm gì thì làm.
Lam Bảo được đà tiến tới, hai bàn tay nâng lên, xoa bóp bộ ngực sữa của nàng, cảm giác mềm mịn đàn hồi không căng khiến hắn thích mê.
Lam Bảo tách môi Mộng Lan ra, hương thơm nam tính lan vào mũi nàng mà nhẹ nhàng nói:
"Ta yêu nàng!"
Mộng Lan trái tim nhỏ rung thình thịch, thẹn thùng thủ thỉ đáp: