Dạ Vũ

Chương 11: Bước Chân Đầu Tiên Ra Thế Giới Ngầm



Chương 11: Bước Chân Đầu Tiên Ra Thế Giới Ngầm

Đêm đã khuya, thành phố chìm trong tĩnh lặng.

Ánh đèn đường mờ nhạt không thể làm sáng lên sự u ám trong không gian tĩnh mịch.

Trong căn phòng nhỏ của mình, Vũ Luân ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng và đầy kiên định của anh.

Trên Dark Net, nơi mà các thế lực ngầm của thế giới giao lưu và thực hiện các giao dịch tội lỗi, vô số nhiệm vụ á·m s·át được rao bán như những món hàng trong một phiên chợ đen.

Tuy nhiên, Vũ Luân không vội vã lựa chọn.

Anh cần một mục tiêu thực sự xứng đáng, một phi vụ đầu tiên đủ tầm để thử thách năng lực của mình và cũng để khẳng định sự tồn tại của Dạ Vũ.

Lướt qua hàng loạt danh sách nhiệm vụ, mắt Vũ Luân dừng lại trước một cái tên quen thuộc.

Đó là một phi vụ á·m s·át có mức giá hấp dẫn, nhưng điều khiến anh quan tâm hơn là thân phận của mục tiêu.

Tên của mục tiêu hiện lên trên màn hình: Trần Tuấn Anh - con trai của một quan chức có thế lực trong thành phố, ông Trần Tuấn Hải.

Trần Tuấn Anh là một cái tên không xa lạ với người dân trong khu vực, nhưng không phải vì những thành tích tốt đẹp mà hắn đã đạt được.

Ngược lại, hắn nổi tiếng với những hành vi tội ác chồng chất, nhưng luôn thoát khỏi vòng pháp luật nhờ vào quyền lực và tiền bạc của gia đình.

Dưới sự bảo kê của cha mình, Trần Tuấn Anh đã gây ra hàng loạt tội ác, từ hãm h·iếp, t·ống t·iền, đến đua xe gây t·ai n·ạn khiến nhiều người vô tội t·hiệt m·ạng.

Mặc dù những việc làm của hắn đã gây phẫn nộ trong cộng đồng, nhưng nhờ có gia đình chống lưng, Trần Tuấn Anh vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không ai dám động đến.

Vũ Luân nhìn chằm chằm vào tên của mục tiêu trên màn hình, cảm giác căm phẫn dâng trào trong lòng.

Hắn là hiện thân của sự bất công trong xã hội, một kẻ mà Vũ Luân không hề ngần ngại ra tay tiêu diệt.

Hắn biết rằng nhiệm vụ này không chỉ mang lại một khoản tiền lớn, mà còn là cơ hội để Dạ Vũ thể hiện sức mạnh của mình.

Việc loại bỏ một kẻ như Trần Tuấn Anh chẳng khác nào làm sạch bớt đi một phần tội lỗi trong xã hội này.

Vũ Luân không cần phải suy nghĩ nhiều; hắn đã quyết định sẽ lấy cái ác diệt trừ cái ác.

Anh tiếp tục lướt qua hồ sơ chi tiết của Trần Tuấn Anh, ghi lại những thông tin quan trọng: thói quen hàng ngày, lịch trình di chuyển, những nơi hắn thường lui tới.

Hắn thường xuyên lui tới những quán bar xa hoa, tổ chức những bữa tiệc thác loạn với bạn bè tại những khu biệt thự biệt lập.



Chính trong những bữa tiệc đó, hắn không ngần ngại thực hiện những hành vi tàn bạo nhất mà không phải chịu bất kỳ hậu quả nào.

Vũ Luân nhận ra đây chính là điểm yếu mà hắn có thể lợi dụng.

Những nơi hắn lui tới chính là sân chơi của sự xa hoa, nơi mà tiền bạc và quyền lực bảo vệ hắn khỏi mọi h·ình p·hạt.

Vũ Luân quyết định nhận nhiệm vụ này.

Anh không chỉ xem đây là một phi vụ kiếm tiền mà còn là cách để tiêu diệt cái ác bằng chính đôi tay của mình.

Anh tự nhủ rằng, một kẻ như Trần Tuấn Anh không xứng đáng tồn tại, và nếu không có ai dám ra tay, thì anh sẽ là người làm điều đó.

Vũ Luân cảm thấy một sự kích thích lạ thường khi nghĩ đến việc tước đoạt sinh mạng của một kẻ tàn ác như Trần Tuấn Anh.

Đó không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là sự trả thù cho những n·ạn n·hân vô tội mà hắn đã hãm hại.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Vũ Luân bắt đầu lên kế hoạch chi tiết.

Anh cần xác định thời gian và địa điểm thích hợp để ra tay, nơi mà không ai có thể phát hiện ra.

Sử dụng khả năng tàng hình và những kỹ năng đã được rèn luyện, Vũ Luân tin rằng hắn sẽ không có cơ hội thoát khỏi lưỡi kiếm của anh.

Anh dành thời gian để khảo sát những địa điểm mà Trần Tuấn Anh thường lui tới, nghiên cứu kỹ lưỡng từng ngóc ngách để đảm bảo rằng không có sơ hở nào trong kế hoạch của mình.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Vũ Luân lặng lẽ đóng máy tính, ánh mắt anh lóe lên tia nhìn sắc lạnh.

Anh đã chọn mục tiêu, và giờ đây, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp để hành động.

Với nhiệm vụ này, Vũ Luân sẽ không chỉ kiếm được số tiền đầu tiên cho Dạ Vũ mà còn khẳng định rằng anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ gia đình và đạt được tham vọng của mình.

Anh biết rằng từ giây phút này, không có đường lui, chỉ có con đường tiến tới, vượt qua mọi giới hạn của đạo đức và lương tâm.

Trong một căn phòng lớn tại biệt thự sang trọng, Trần Tuấn Anh ngồi đối diện với cha mình, ông Trần Tuấn Hải, một quan chức có thế lực trong thành phố.

Căn phòng được trang trí bằng những món đồ đắt tiền, thể hiện rõ ràng quyền lực và sự giàu có của gia đình họ.

Tuy nhiên, không khí trong phòng lại nặng nề, khác hẳn với vẻ bề ngoài hào nhoáng.

Trần Tuấn Hải, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài nghiêm nghị, đang ngồi đối diện con trai mình, ánh mắt đầy lo lắng.



“Tuấn Anh, con có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Trần Tuấn Hải mở lời, giọng nói pha chút lo lắng.

“Ta vừa nhận được tin tức rằng trên Darknet, đã có người treo lệnh á·m s·át con. Đây không phải là chuyện đùa, con phải cẩn trọng.”

Trần Tuấn Anh ngồi dựa lưng vào ghế, khuôn mặt không biểu lộ chút sợ hãi nào.

Hắn nhếch môi cười khẩy, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

“Cha, con đã gặp phải bao nhiêu kẻ thù rồi? Bao nhiêu người muốn lấy mạng con mà có ai làm được đâu. Chỉ vì một lệnh á·m s·át trên Darknet mà cha phải lo lắng như vậy sao?”

Trần Tuấn Hải nhíu mày, không giấu được sự lo ngại trong giọng nói.

“Con đừng coi thường. Dark Net bảo mật thông tin của tất cả mọi người, không ai biết ai là người đứng sau lệnh á·m s·át đó, và cũng không biết họ có khả năng gì. Ta đã điều tra nhưng không thể tìm ra ai đã ra giá để lấy mạng con. Đây là một trò chơi nguy hiểm, và con đang là mục tiêu.”

Trần Tuấn Hải thở dài, vẫn chưa an tâm.

Ông đã sắp xếp cho Trần Tuấn Anh một đội cận vệ gồm 30 người, tất cả đều là những người giỏi nhất mà ông có thể tìm được.

Họ sẽ bảo vệ con trai ông 24/7 trong suốt thời gian này, cho đến khi mối nguy hiểm qua đi.

Trần Tuấn Anh lắc đầu, nhưng rồi hắn nhận ra rằng việc từ chối sẽ chỉ khiến cha mình lo lắng thêm.

“Được rồi, cha. Con đồng ý để họ bảo vệ, nhưng chỉ là để cha yên tâm thôi. Con không nghĩ là cần thiết đến vậy.”

Dù nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại lấp lánh vẻ chế giễu. Hắn không tin rằng có ai đủ gan để đụng đến mình, nhất là khi hắn có cha chống lưng.

Sau cuộc trò chuyện với cha, Trần Tuấn Anh bước ra khỏi phòng, gương mặt trở nên lạnh lùng.

Hắn rút điện thoại ra và nhanh chóng gửi một loạt tin nhắn cho đám bạn bè ăn chơi của mình.

“Tối nay, tụi mày tới biệt thự của tao. Tao đang muốn mở một party thật lớn. Đừng quên mang theo những em ngon lành nhé.”

Hắn cười khẩy, không để tâm đến lời cảnh báo của cha mình.

Ngay sau đó, hắn lên kế hoạch cho bữa tiệc thác loạn.

Trong suy nghĩ của Trần Tuấn Anh, chẳng có gì thay đổi.



Hắn vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống xa hoa, tiếp tục làm những gì hắn muốn mà không cần lo lắng về hậu quả.

Hắn cảm thấy mình đang ở trên đỉnh cao của quyền lực và tiền bạc, và không ai có thể kéo hắn xuống.

Buổi tối, biệt thự của Trần Tuấn Anh trở nên náo nhiệt với tiếng nhạc ầm ĩ và ánh sáng lấp lánh.

Bạn bè của hắn tụ tập đông đủ, mang theo những cô gái trẻ, ngây thơ, không hề biết rằng họ sắp trở thành n·ạn n·hân của một kẻ bệnh hoạn.

Trần Tuấn Anh đón tiếp mọi người với nụ cười giả tạo, nhưng ánh mắt hắn lại đầy dục vọng và tham lam.

Khi bữa tiệc đã đến lúc cao trào, Trần Tuấn Anh bắt đầu thực hiện kế hoạch đ·ồi b·ại của mình.

Hắn chọn ra một vài cô gái trông ngây thơ nhất, đưa họ vào một phòng riêng.

Tại đây, hắn bắt đầu giở trò đ·ồi b·ại, giống như những lần trước.

Đối với hắn, việc này chẳng khác gì một thú vui bệnh hoạn, một cách để thỏa mãn những dục vọng tàn ác của mình.

Những cô gái kia, nhận ra điều gì sắp xảy ra, bắt đầu van xin hắn dừng lại.

“Xin anh… đừng làm thế này… Chúng tôi sẽ giữ im lặng, chỉ cần anh thả chúng tôi ra,”

một cô gái nức nở, nước mắt lăn dài trên má.

Nhưng Trần Tuấn Anh chẳng hề để tâm.

Hắn thích thú với sự sợ hãi trong mắt họ, thích thú với việc mình có thể làm bất cứ điều gì mà không ai có thể ngăn cản.

“Đừng lo, các em sẽ thích điều này thôi,”

hắn nói, giọng điệu đầy nham hiểm. Với hắn, đây là cách để khẳng định quyền lực của mình, một cách để chứng tỏ rằng hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Tiếng van xin, tiếng khóc lóc của các cô gái bị nhấn chìm trong tiếng nhạc ầm ĩ từ bên ngoài.

Không ai biết điều gì đang xảy ra trong căn phòng đó, và ngay cả khi họ biết, cũng chẳng ai dám can thiệp.

Trần Tuấn Anh đã quen với việc mình là kẻ thống trị, và tối nay, hắn sẽ tiếp tục khẳng định điều đó.

Nhưng điều mà hắn không biết là ở một nơi nào đó, một kẻ khác đang theo dõi và chuẩn bị cho một kế hoạch á·m s·át không khoan nhượng.

Những tội ác mà hắn gây ra sẽ không còn bị bỏ qua, và Trần Tuấn Anh sẽ phải đối mặt với hậu quả của những hành động độc ác mà hắn đã gây ra.

Kết thúc Chương 11.