Dạ Vũ

Chương 12: Cuộc Săn Bắt Đầu



Chương 12: Cuộc Săn Bắt Đầu

Vũ Luân nhận được thông tin từ người thuê cung cấp rằng tối nay Trần Tuấn Anh sẽ mở một bữa tiệc lớn tại căn biệt thự xa hoa của hắn.

Đây là cơ hội mà Vũ Luân đã chờ đợi từ lâu, và anh biết mình phải tận dụng nó một cách tối đa.

Căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, được bao quanh bởi một hàng rào cao và hệ thống an ninh hiện đại, nhưng điều đó không khiến Vũ Luân nao núng. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Màn đêm buông xuống, và bữa tiệc đã bắt đầu.

Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiến vào biệt thự, mang theo những vị khách mời đặc biệt của Trần Tuấn Anh.

Đợi cho đến khi tất cả đã yên vị, Vũ Luân bắt đầu hành động.

Trong trạng thái tàng hình, anh lặng lẽ tiến đến cổng biệt thự mà không để lại dấu vết. Mọi thứ vẫn yên ắng, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ những ngọn đèn đường xa xa hắt lại.

Bước đầu tiên là vô hiệu hóa hệ thống giá·m s·át.

Vũ Luân rút ra cuộn băng keo đen từ túi áo, cẩn thận dán lên ống kính của từng chiếc camera một.

Mọi động tác đều được thực hiện một cách nhanh chóng và chính xác, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Mỗi lần ống kính bị che kín, màn hình giá·m s·át bên trong biệt thự chỉ còn lại một màu đen hoàn toàn, không ai bên trong có thể nhìn thấy được gì.

Với hệ thống camera đã bị vô hiệu hóa, Vũ Luân bắt đầu di chuyển vào bên trong khuôn viên biệt thự.

Những tên cận vệ được bố trí khắp nơi, từng nhóm nhỏ đứng canh gác ở các vị trí chiến lược.

Vũ Luân biết rằng để đến được mục tiêu chính, anh cần phải loại bỏ tất cả bọn chúng một cách âm thầm và nhanh gọn nhất có thể.

Anh lặng lẽ tiến đến phía sau một tên cận vệ đang đứng gác gần cửa chính.

Với một động tác dứt khoát, Vũ Luân dùng con dao sắc bén trong tay mình cắt ngang cổ họng hắn.

Máu phun ra, nhưng tên cận vệ không kịp thốt lên một tiếng nào trước khi ngã gục xuống đất.

Vũ Luân nhanh chóng kéo hắn vào một góc khuất, giấu xác để tránh bị phát hiện.

Tiếp tục tiến vào bên trong, Vũ Luân lần lượt hạ gục từng tên cận vệ mà không gây ra bất kỳ sự náo động nào.



Một tên bị bẻ gãy cổ khi anh bất ngờ xuất hiện phía sau hắn; một tên khác bị xiết cổ đến c·hết bằng chính sợi dây buộc v·ũ k·hí của hắn.

Mỗi hành động đều được thực hiện với sự chính xác và lạnh lùng đáng sợ.

Vũ Luân không có chỗ cho sự do dự hay lòng thương hại – đây là cuộc chơi mà kẻ mạnh sẽ chiến thắng, và anh đã quyết định rằng mình sẽ là kẻ đó.

Khi đã hạ gục hết những tên cận vệ bên ngoài, Vũ Luân lặng lẽ bước vào trong biệt thự.

Tiếng nhạc và tiếng cười nói vọng ra từ tầng trên, nơi Trần Tuấn Anh và bạn bè đang vui chơi.

Không ai trong số họ biết rằng tử thần đang tiến đến gần, từng bước từng bước, và rằng họ không còn nhiều thời gian để sống.

Vũ Luân tiếp tục men theo hành lang, tiêu diệt những tên cận vệ còn lại.

Trong mỗi bước đi, anh đều cẩn thận kiểm tra xung quanh, không để bất kỳ sơ suất nào xảy ra.

Một tên cận vệ đang đứng gác trước cửa thang máy, không hề biết rằng mối nguy hiểm đã ở ngay sau lưng.

Vũ Luân tiếp cận hắn từ phía sau, và chỉ với một động tác, hắn đã ngã xuống sàn, bất động mãi mãi.

Khi tất cả những tên cận vệ đã bị loại bỏ, Vũ Luân bắt đầu hướng đến mục tiêu chính: Trần Tuấn Anh.

Anh biết rằng chỉ cần một chút sơ hở, cả kế hoạch có thể bị phá hỏng.

Nhưng với sự quyết đoán và kỹ năng điêu luyện, Vũ Luân tự tin rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo.

Anh đứng trước cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi tiếng nhạc và ánh đèn từ bữa tiệc đang rộn ràng.

Đây là lúc quyết định. Vũ Luân hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với mục tiêu của mình.

Cuộc săn đã đến hồi kết, và Vũ Luân sẵn sàng kết thúc nó với một đòn quyết định.

Trong khi Vũ Luân đang lặng lẽ tiến vào biệt thự, Trần Tuấn Anh và nhóm bạn của hắn đang chìm đắm trong những thú vui bệnh hoạn và tàn bạo trong căn phòng xa hoa.

Trần Tuấn Anh, với vẻ ngoài điển trai và sự tự tin của một kẻ không bao giờ phải trả giá cho hành động của mình, ngồi trên chiếc ghế da lớn, đôi mắt hắn lóe lên sự độc ác và ham muốn bệnh hoạn.

Trước mặt hắn là một nhóm nữ sinh trẻ trung, ngây thơ, b·ị b·ắt ép phải phục tùng những ý muốn đ·ồi b·ại của hắn.



Không còn bất kỳ sự ngây thơ nào trên khuôn mặt các cô gái nữa, nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã thay thế tất cả.

Tiếng khóc thút thít và những lời cầu xin yếu ớt không thể làm lung lay tâm trí độc ác của Trần Tuấn Anh.

Hắn thích thú khi nhìn thấy sự đau khổ và nhục nhã của họ, như một kẻ săn mồi tận hưởng con mồi trước khi nuốt chửng.

Một trong những cô gái bị trói chặt vào chiếc ghế, cơ thể run rẩy khi những tiếng cười độc ác vang lên từ những tên bạn của Trần Tuấn Anh.

Họ liên tục giáng xuống những cái tát đau đớn và những cú đá tàn nhẫn, trong khi miệng không ngừng phun ra những lời lẽ thô tục, chế nhạo và khinh bỉ.

Mọi hành động đều được thực hiện với sự thỏa mãn bệnh hoạn, như thể họ đang chơi đùa với một món đồ chơi không có linh hồn.

Nhưng những thú vui của nhóm Trần Tuấn Anh chẳng kéo dài được lâu.

Bên ngoài cửa phòng, Vũ Luân đã lặng lẽ lẻn vào.

Trong trạng thái tàng hình, anh quan sát toàn bộ cảnh tượng ghê tởm diễn ra trước mắt mình.

Trái tim anh thắt lại, không phải vì thương xót những n·ạn n·hân, mà là vì cơn phẫn nộ dâng trào trước sự bệnh hoạn và độc ác của những kẻ bên trong.

Anh quyết định rằng những hình ảnh này cần phải được ghi lại, để trở thành bằng chứng cho sự trừng phạt không thể tránh khỏi của chúng.

Với bàn tay không một chút run rẩy, Vũ Luân lặng lẽ rút điện thoại ra, quay lại toàn bộ cảnh tượng trước mặt.

Những tiếng cười bệnh hoạn, tiếng khóc thảm thiết của các cô gái, và cả những hành động b·ạo l·ực tàn bạo đều được ghi lại một cách rõ ràng.

Mỗi khung hình đều là một mảnh ghép cho c·ái c·hết không thể tránh khỏi của những kẻ này.

Sau khi đã thu thập đủ bằng chứng, Vũ Luân cất điện thoại vào túi và quyết định rằng đã đến lúc hành động.

Anh nhẹ nhàng di chuyển đến góc phòng, nơi hệ thống âm thanh đang phát ra những giai điệu ồn ào của bữa tiệc.

Chỉ một cú nhấn nút, âm nhạc đột ngột tắt ngúm, để lại căn phòng trong sự im lặng c·hết chóc.

Tiếng nhạc ngừng lại một cách đột ngột khiến nhóm Trần Tuấn Anh ngay lập tức chú ý. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lên không gian.

Trần Tuấn Anh ngồi thẳng dậy, đôi mắt hắn nhíu lại khi nhận thấy không khí xung quanh có điều gì đó bất thường.



Hắn cảm nhận được sự im lặng kỳ lạ, như thể bóng tối xung quanh đang tiến lại gần và bao trùm lấy hắn.

Hắn hất đầu ra hiệu cho một trong những tên đồng bạn của mình đi kiểm tra.

Tên này, với vẻ ngoài vạm vỡ và tự tin, bước ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang mà không biết rằng tử thần đang chờ đợi hắn ở đó.

Khi hắn vừa đặt chân lên cầu thang, một cái bóng đen từ phía sau nhanh chóng áp sát.

Chưa kịp nhận ra điều gì, tên này đã cảm nhận một cơn đau nhói ở cổ họng.

Máu bắn ra như suối, và chỉ trong giây lát, đầu của hắn đã lìa khỏi cơ thể.

Vũ Luân giữ chặt con dao trong tay, đôi mắt anh lạnh lùng không chút cảm xúc.

Hắn không để cho tên này kịp thốt lên bất cứ lời nào trước khi sự sống rời khỏi cơ thể hắn.

Trong phòng, Trần Tuấn Anh chờ đợi tên đồng bạn trở về nhưng không thấy.

Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong tâm trí hắn. Hắn hất đầu ra hiệu cho một tên khác ra ngoài kiểm tra.

Tên này có phần do dự, nhưng vẫn tuân lệnh. Hắn bước ra khỏi phòng, tiến về phía cầu thang, nơi mà c·ái c·hết đang chờ đợi.

Lần này, Vũ Luân thay đổi phương pháp. Hắn không g·iết nhanh gọn như lần trước mà chọn cách tiếp cận từ phía trước.

Khi tên tiếp theo vừa bước ra khỏi phòng, hắn bị một bàn tay vô hình kéo mạnh vào góc tối.

Trước khi kịp hét lên, Vũ Luân đã dùng sức mạnh phi thường của mình để siết chặt cổ hắn, khiến hắn ngạt thở và c·hết trong đau đớn.

Tiếp tục như vậy, từng tên từng tên một bước ra khỏi phòng chỉ để đối mặt với c·ái c·hết.

Mỗi c·ái c·hết đều được Vũ Luân thực hiện bằng những phương pháp khác nhau, như một trò chơi bệnh hoạn mà anh đang tự mình tận hưởng.

Tất cả đều diễn ra trong im lặng tuyệt đối, không một dấu vết, không một nhân chứng.

Cuối cùng, khi Trần Tuấn Anh nhận ra rằng không còn ai trở lại nữa, hắn bắt đầu hoảng sợ thực sự.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại hắn và những cô gái tội nghiệp, những người đã trở thành nhân chứng bất đắc dĩ cho đêm kinh hoàng này.

Trần Tuấn Anh hiểu rằng tử thần đang đến gần, và lần này, không ai có thể cứu hắn.

Kết thúc Chương 12.