Những ký ức về thời học sinh luôn mang đến cho con người ta cảm giác xao xuyến, bồi hồi.
Với Hải Yến, những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường không chỉ là thời gian vô tư hồn nhiên, mà còn là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tình yêu đầu đời.
Một tình yêu mà cô đã dành trọn vẹn cho Vũ Luân, chàng trai luôn mang đến cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng.
Vũ Luân, Thùy Trang, và Hải Yến đã là một bộ ba thân thiết từ những ngày đầu tiên bước vào cánh cửa trường cấp ba.
Họ gắn bó với nhau qua những buổi học chung, những lần cùng nhau làm bài tập, và cả những buổi đi chơi, dã ngoại cuối tuần.
Vũ Luân luôn là người đứng giữa, là người kết nối giữa hai cô gái, và vô tình trở thành trung tâm trong cuộc sống của họ.
Cả Thùy Trang và Hải Yến đều nhìn thấy ở Vũ Luân một hình mẫu lý tưởng: một người đàn ông trẻ tuổi nhưng chín chắn, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh, và trên hết, là...Vũ Luân đẹp trai...mà thói đời người ta hay nói, đã mê trai thì đầu thai mới hết.
Dù Vũ Luân chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến bất kỳ ai trong số họ, nhưng điều đó không ngăn cản được tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng Hải Yến.
Cô thầm lặng yêu anh, yêu cái cách anh cười, cách anh giúp đỡ mọi người mà không hề đòi hỏi sự đáp lại.
Cô yêu cả sự điềm tĩnh và chững chạc của anh, những phẩm chất mà ở tuổi đó không phải chàng trai nào cũng có.
Hải Yến nhớ rõ từng khoảnh khắc mà cô và Vũ Luân chia sẻ cùng nhau.
Đó là những buổi chiều cuối ngày, khi cả ba cùng nhau ngồi dưới gốc cây lớn ở sân trường, lắng nghe tiếng gió xào xạc qua những tán lá.
Đôi khi, chỉ cần một nụ cười của Vũ Luân cũng đủ làm trái tim cô đập loạn nhịp.
Cô biết rằng, tình cảm này không thể dễ dàng thổ lộ, bởi không chỉ có cô, Thùy Trang cũng có những cảm xúc tương tự.
Thế nhưng, Hải Yến chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với Thùy Trang, bởi cô hiểu rằng cả ba đều quý mến nhau, và điều đó đã là quá đủ để làm cô hạnh phúc ngay thời điểm đó.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Khi cả ba kết thúc những năm tháng cấp ba, cuộc đời họ dần đi theo những hướng khác nhau.
Vũ Luân và Thùy Trang cùng đỗ vào một trường đại học tại thành phố, trong khi Hải Yến chọn con đường trở thành một sĩ quan cảnh sát.
Cô biết rằng, đó là một lựa chọn khó khăn, nhưng cũng là cách duy nhất để cô theo đuổi ước mơ từ thuở bé của mình.
Cô đã từng nghĩ rằng, khoảng cách địa lý sẽ giúp cô quên đi tình cảm dành cho Vũ Luân, nhưng trái tim cô không thể làm điều đó.
Tình yêu dành cho Vũ Luân đã ăn sâu vào tâm trí cô, trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời.
Suốt những năm tháng học tập tại trường cảnh sát, Hải Yến luôn nhớ về Vũ Luân.
Mỗi lần có thời gian rảnh, cô lại ngồi lặng lẽ trong phòng ký túc xá, nhớ về những kỷ niệm xưa cũ.
Cô tự hỏi liệu Vũ Luân có nghĩ đến cô không, liệu anh có cảm nhận được tình cảm mà cô đã dành cho anh suốt ngần ấy năm.
Nhưng do cuộc sống và việc học cả hai có tính chất khác nhau, thời gian rãnh cũng ít dần, những tin nhắn thưa thớt giữa họ chỉ khiến Hải Yến càng cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Ngày mà Hải Yến biết tin Vũ Luân và Thùy Trang đến với nhau, trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ ổn, rằng cô sẽ mỉm cười chúc phúc cho họ.
Nhưng sự thật là, khi nhận được tin báo từ Thùy Trang, Hải Yến đã không thể kìm được nước mắt.
Cô đau đớn nhận ra rằng, tình yêu mà cô luôn giấu kín, giờ đây đã không còn cơ hội để nảy mầm.
Thùy Trang, cô bạn thân nhất của cô, đã trở thành người mà Vũ Luân chọn ở bên suốt cuộc đời.
Dù vậy, Hải Yến không thể trách Thùy Trang, cũng không thể trách Vũ Luân.
Tình cảm là điều khó đoán, và cô biết rằng mình phải chấp nhận sự thật này.
Hải Yến đến dự đám cưới của họ với nụ cười trên môi, nhưng trái tim cô tan nát.
Đó là ngày mà cô quyết định sẽ dành trọn cuộc đời mình cho công việc, để quên đi tình yêu không trọn vẹn này.
Sau đám cưới, Hải Yến gần như biến thành một con người khác.
Cô lao vào công việc với một sự quyết tâm mà ít ai có thể hiểu được.
Những nhiệm vụ khó khăn, những vụ án nguy hiểm, đều không làm cô chùn bước.
Cô tự biến mình thành một con người cứng rắn, không còn chỗ cho cảm xúc hay tình yêu.
Thời gian trôi qua, Hải Yến đã tưởng rằng cô có thể quên đi quá khứ.
Nhưng khi nhận được vụ án về Dạ Vũ, một lần nữa cô phải đối mặt với những ký ức đã c·hôn v·ùi từ lâu.
Cô trở về thành phố nơi mình lớn lên, nơi mà mỗi góc phố, mỗi con đường đều gợi nhớ về Vũ Luân.
Cô không thể không nghĩ đến anh, và dù cô cố gắng đến mấy, hình ảnh của anh vẫn luôn hiện lên trong tâm trí.
Khi cô quyết định đến thăm Thùy Trang, có lẽ trong sâu thẳm, Hải Yến biết rằng mình muốn gặp lại Vũ Luân.
Người đàn ông mà cô đã từng yêu, người mà cô không bao giờ có thể xóa nhòa khỏi trái tim mình.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác, họ đều đã có cuộc sống riêng, và cô chỉ còn biết chôn giấu tình cảm đó vào một góc sâu thẳm của trái tim, nơi mà nó sẽ không bao giờ được thổ lộ.
Tình yêu đầu đời, đôi khi chỉ là những ký ức đẹp, nhưng với Hải Yến, nó là một phần không thể thiếu của cuộc đời.
Và dù có cố gắng đến mấy, cô biết rằng mình sẽ không bao giờ quên được Vũ Luân, người đã từng là cả thế giới của cô.
Vũ Luân trở về nhà sau những ngày bận rộn xây dựng căn cứ mới.
Với số tiền lớn vừa kiếm được từ giao dịch vàng, anh đầu tư toàn bộ thời gian vào việc lên kế hoạch và giá·m s·át công trình, cố gắng hoàn thành nó nhanh chóng và hoàn hảo nhất có thể.
Trong thời gian đó, Thùy Trang vẫn sống cuộc sống bình dị, chăm sóc con trai và lo toan việc nhà.
Cô không hề hay biết về những sự kiện đang gây chấn động trên Darknet, những sự kiện mà một người bình thường như cô chẳng có lý do gì để biết.
Một hôm, vào một buổi sáng trời nắng đẹp, Hải Yến lại đến thăm nhà Thùy Trang.
Cô mang theo một giỏ đồ ăn và dự định sẽ ở lại nấu cơm cùng bạn mình.
Khi cả hai phụ nữ ngồi trong bếp, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu trở nên sâu sắc và cảm xúc.
Thùy Trang nhìn Hải Yến một cách chăm chú, sau đó dịu dàng nói
"Yến nè...mày yêu anh Luân sao?."
Hải Yến sửng sốt, buông con dao đang cầm trên tay.
"Trang...mày...mày nói gì vậy...tao..tao...."
Thùy Trang cười cười. "Thôi đi, tao là bạn thân của mày từ hồi mình còn đi học cấp ba đấy, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, làm sao tao không biết chứ!"
"có gì phải xin lỗi! tao chưa bao giờ nói ra điều đó vì tao nghĩ rằng tình cảm là thứ tự do của mỗi người. Hơn nữa, mày lại là bạn thân nhất của tao, tao không muốn làm tổn thương mày. tao biết từ hồi còn đi học mày đã anh ta rồi, nhưng suốt bao năm qua mày chưa bao giờ làm gì để p·há h·oại hạnh phúc của tụi tao, chỉ lẵng lặng gậm nhấm nổi đau và sự cô đơn đó...Điều đó khiến tao càng tôn trọng mày hơn."
Hải Yến cúi đầu, cảm giác ngượng ngùng và đau đớn dâng trào trong lòng.
"tao đã cố gắng quên đi, nhưng tình cảm ấy vẫn ở đó. Mỗi khi nghĩ đến mày và anh ấy, tao lại thấy mình quá nhỏ bé và yếu đuối. Nhưng tao không thể ngừng yêu anh ta được, dù biết rằng đó là tình yêu không thể có hồi kết."
Thùy Trang đặt tay lên vai Hải Yến, nhẹ nhàng nói,
"tao không biết phải làm thế nào cho đúng, Yến à. tao yêu Luân và sẽ luôn đứng về phía anh ấy, ủng hộ anh ấy vô điều kiện. Nhưng tao cũng hiểu rằng tình cảm của mày dành cho anh ấy không phải là lỗi của mày, vì cả mày và tao từ hồi ấy điều mang lòng yêu chàng trai đó, tất cả chổ đổ lỗi do duyên phận, đôi khi, cuộc sống đưa chúng ta vào những tình huống mà không ai muốn đối diện."
Cả hai ngồi im lặng một lúc, cảm nhận sự nặng nề của cuộc trò chuyện.
Hải Yến rơi vài giọt nước mắt, nhưng cô nhanh chóng lau đi.
"Trang, mày là một người bạn tốt nhất của tao. tao biết tình cảm của tao là không đúng, Nhưng tao hứa với mày, tao sẽ không làm gì để p·há h·oại hạnh phúc của hai người."
Cô lúng túng đáp, cố che đi cảm xúc thật của mình.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, và Vũ Luân bước vào nhà.
"Chào Yến, em lại đến chơi à?"
Anh cất tiếng chào, làm cả hai người phụ nữ giật mình, như thể vừa b·ị b·ắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
Cả hai đều đỏ mặt, lúng túng không biết nên phản ứng thế nào.
Bữa cơm hôm đó diễn ra trong không khí ngượng ngùng.
Hải Yến cố gắng che giấu những suy nghĩ và cảm xúc rối bời của mình, nhưng trong lòng cô vẫn không thể ngừng nghi ngờ.
Có điều gì đó ở Vũ Luân khiến cô cảm thấy bất an, nhưng cô không dám chắc và cũng không muốn nghĩ đó là sự thật.
Về phần Vũ Luân, anh đã biết rõ rằng Hải Yến là người đứng đầu đội điều tra vụ án của mình.
Nhưng anh cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể, giữ cho mọi thứ diễn ra tự nhiên, như thể anh không biết gì về mối nguy hiểm đang rình rập.
Sau bữa cơm, Hải Yến bất ngờ yêu cầu Vũ Luân đưa cô ra xe.
Thùy Trang nhìn sang chồng, ánh mắt đầy tin tưởng và động viên.
"Anh đưa Yến ra xe đi. Em sẽ dọn dẹp nốt ở đây."
Vũ Luân gật đầu, anh đồng ý đi cùng Hải Yến, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Khi cả hai đi ra ngoài, Hải Yến đi trước, còn Vũ Luân theo sau, ánh mắt anh thăm dò mọi cử động của cô.
Bỗng nhiên, Hải Yến dừng lại, quay ngoắt người lại và rút súng, chĩa thẳng về phía Vũ Luân.
Phản xạ tự nhiên của anh ngay lập tức tung chiếc đũa đã giấu sẵn trong người, chiếc đũa phóng đi với tốc độ xé gió, ghim sâu vào nòng súng, phá hủy tan nát khẩu súng trong tay cô.
Hải Yến run rẩy, nước mắt chảy dài trên má.
Cô lấp bấp, giọng nghẹn ngào, "Dạ Vũ... Là anh... đúng không?"
Vũ Luân im lặng, ánh mắt anh lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng mọi thứ đã thay đổi.