Dạ Vũ

Chương 22: Thổ Lộ



Chương 22: Thổ Lộ

Vũ Luân và Hải Yến đứng giáp mặt nhau trong sự im lặng nghẹt thở.

Không gian dường như đông cứng lại bởi những cảm xúc đan xen giữa hai con người từng gắn bó với nhau từ thời thơ ấu.

Bây giờ, tất cả mọi việc đã sáng tỏ.

Người đàn ông mà Hải Yến đã dày công truy bắt suốt thời gian qua lại chính là người mà cô yêu thương sâu đậm từ thời niên thiếu Vũ Luân, hay bây giờ cô phải gọi anh bằng cái tên mà cả t·hế g·iới n·gầm đều kính sợ: Dạ Vũ.

Hải Yến cảm thấy lòng mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Cô không thể tin rằng người đàn ông mà cô từng dành trọn trái tim lại chính là kẻ mà cô đã đặt mục tiêu truy bắt suốt bao nhiêu thời gian qua.

Cô nhìn vào mắt Vũ Luân, đôi mắt mà cô từng ngưỡng mộ và yêu quý, giờ đây lại mang trong mình một bí mật đen tối.

Hải Yến không còn giữ được bình tĩnh, nước mắt lăn dài trên má.

Cô hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào:

"Có phải ngay từ đầu anh đã biết em là người đang theo đuổi vụ án Dạ Vũ? Có phải ngay từ đầu anh đã biết em đang tìm ai?"

Vũ Luân, người đàn ông vốn dĩ mạnh mẽ và không bao giờ để lộ cảm xúc, giờ đây đứng trước mặt Hải Yến, không khỏi cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Anh biết rằng không có cách nào để giấu sự thật nữa. Anh gật đầu, giọng nói trầm đục:

"Phải, tôi biết. Tôi biết em là người đã tìm kiếm tôi bấy lâu nay. Nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã sáng tỏ, em định làm gì?"

Hải Yến không trả lời câu hỏi của Vũ Luân.

Thay vào đó, cô lặng lẽ tiến đến gần anh hơn, ánh mắt đau đớn và đầy day dứt. Cô hỏi lại, lần này giọng nói đầy sự run rẩy:

"Anh có biết tình cảm của em dành cho anh bấy lâu nay không?"

Câu hỏi ấy như một m·ũi d·ao đâm thẳng vào trái tim Vũ Luân.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Hải Yến có tình cảm với mình.

Trong suy nghĩ của anh, cô chỉ là một người bạn thân của vợ anh, một người bạn cũ từ thời niên thiếu.

Anh không ngờ rằng cô lại giữ trong lòng một tình cảm sâu nặng như vậy.



Vũ Luân bối rối, không biết phải nói gì, và chỉ có thể lúng túng nhìn Hải Yến.

Hải Yến như không còn kiềm chế được nữa.

Cô bật khóc, từng lời nói như muốn trút hết những nỗi đau đớn và áp lực mà cô đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua:

"Anh biết không? Từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, em đã yêu anh. Em đã thích anh từ cái ngày chúng ta cùng học chung lớp cấp 3, Em yêu anh từ những lần chúng ta cùng đi chơi, cùng ôn bài, cùng cười đùa vui vẻ. Nhưng anh đâu có nhận ra... Anh lúc nào cũng chỉ coi em là một người bạn."

Cô nghẹn ngào tiếp tục:

"Và cái ngày em đứng trong đám cưới của anh, cái ngày mà anh hạnh phúc nắm tay Trang, em đã cảm thấy như mình mất đi cả thế giới. Nhưng em không trách Trang, vì cô ấy là người bạn thân nhất của em. Em chỉ biết chôn chặt nỗi đau vào trong lòng, lao đầu vào công việc để quên đi tất cả... Nhưng làm sao em có thể quên được anh?"

Vũ Luân lặng người đi. Những lời nói của Hải Yến như từng nhát dao cứa vào lòng anh.

Anh không ngờ rằng mình lại vô tình gây ra nhiều đau khổ cho Hải Yến đến vậy.

Anh cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng.

Tại sao anh lại có cảm giác xót xa, tại sao lại có cảm giác muốn che chở cho cô, muốn bù đắp cho những gì cô đã phải chịu đựng.

Nhưng ngay khi Vũ Luân còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ đó, từ phía sau lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng của Thùy Trang vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề:

"Cuối cùng thì mày cũng chịu nói ra tâm sự lòng mình rồi…Yến ạ."

Hải Yến và Vũ Luân cùng giật mình quay lại nhìn Thùy Trang.

Cô ấy đứng đó, đôi mắt hiền từ nhìn Hải Yến, không có sự oán trách hay giận dữ nào trong ánh mắt của cô.

Thùy Trang bước tới gần Hải Yến, nhẹ nhàng nói với Vũ Luân:

"Em đã biết từ lâu rồi. Em biết Yến yêu anh từ hồi cấp 3, nhưng em hiểu rằng tình cảm là quyền tự do của mỗi người. Em cũng biết rằng cậu đã hy sinh rất nhiều, đã từ bỏ rất nhiều để anh và em có thể ở bên nhau. Yến chưa bao giờ làm điều gì sai trái, chưa bao giờ p·há h·oại hạnh phúc của tụi mình và em cũng rất biết ơn vì điều đó."

Hải Yến sững sờ, nước mắt cô rơi nhiều hơn. Cô không ngờ rằng Thùy Trang đã biết tất cả và vẫn đối xử với cô như một người bạn thân thiết.

"Trang..." Hải Yến nghẹn ngào, "tao không biết phải nói gì... tao xin lỗi..."

Thùy Trang lắc đầu, nắm chặt tay Hải Yến:

"Không có gì để xin lỗi cả. Nếu Vũ Luân cũng có chút tình cảm với mày, thì tao cũng sẵn sàng chấp nhận. mày là người bạn mà tao quan tâm nhất. Tớ không muốn mất cậu, và tớ cũng không muốn mày phải đau khổ vì tình cảm của mình."

Những lời nói của Thùy Trang khiến Hải Yến bật khóc nức nở.



Vũ Luân cảm thấy một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.

Anh tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Hải Yến vào lòng, như muốn bảo vệ cô khỏi mọi đau khổ và bất an.

Thùy Trang cũng tiến tới, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hải Yến, như một cách để xoa dịu nỗi đau trong lòng bạn thân.

Cuộc hội thoại tình cảm giữa ba người trong căn phòng nhỏ đó đã không chỉ giải tỏa những khúc mắc, mà còn thắt chặt thêm mối quan hệ giữa họ.

Tình yêu và sự vi tha đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn, và dù tương lai có thế nào, họ sẽ luôn bên nhau, bảo vệ và yêu thương nhau.

Sau khi thổ lộ hết tâm sự, Vũ Luân quyết định dẫn Thùy Trang và Hải Yến đến một nơi mà anh đã giấu kín bấy lâu nay – khu căn cứ bí mật đang được xây dựng.

Cả hai người phụ nữ đều không khỏi bất ngờ khi biết rằng Vũ Luân đã dành thời gian và tâm sức để tạo dựng một nơi như vậy.

Khi cả ba người đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Thùy Trang và Hải Yến choáng ngợp.

Khu đất rộng lớn nằm ở ngoại ô, chỉ mới trải qua vài ngày xây dựng nhưng đã tấp nập những chiếc xe cuốc, máy ủi và công nhân làm việc không ngừng nghỉ.

Mặt đất bị xới tung, hàng loạt các hố sâu được đào bới, chuẩn bị cho việc đặt nền móng cho căn cứ tương lai.

Những tiếng máy móc ầm ĩ xen lẫn với tiếng hò hét của công nhân, tạo nên một bầu không khí lao động hối hả và đầy nhiệt huyết.

Vũ Luân dừng lại, quay sang nhìn hai người phụ nữ của mình, giọng anh trầm ấm nhưng không giấu nổi sự quyết tâm:

“Anh biết mọi thứ còn đang ngổn ngang, nhưng nơi này sẽ trở thành căn cứ vững chắc cho chúng ta trong tương lai. Anh đã dành rất nhiều tâm huyết vào đây.”

Thùy Trang và Hải Yến nhìn nhau, ánh mắt họ đều hiện lên sự ngưỡng mộ và tin tưởng.

Hải Yến nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vũ Luân, giọng cô tràn đầy cảm xúc:

“Em tin anh, Luân. Dù anh có đi đâu, làm gì, em và Trang sẽ luôn đứng phía sau anh.”

Vũ Luân mỉm cười, cảm nhận được sự đồng lòng từ hai người phụ nữ.

Anh chia sẻ thêm về những dự định sắp tới của mình, về việc anh phải ra nước ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ quan trọng, và về nhu cầu tài chính khổng lồ mà anh cần để đạt được những mục tiêu trong tương lai.

Hải Yến lắng nghe với sự chăm chú, còn Thùy Trang thì khẽ gật đầu, lòng cô không khỏi lo lắng nhưng vẫn quyết tâm ủng hộ chồng.



Sau khi thăm quan khu căn cứ, cả ba người quay về nhà.

Vũ Luân nhanh chóng đón con trai mình, Vũ Huy, từ trường học. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu bé, anh không khỏi cảm thấy niềm hạnh phúc gia đình ngập tràn trong tim.

Hôm nay, anh quyết định dành trọn vẹn thời gian cho gia đình, để bù đắp lại những tổn thương tinh thần mà họ đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.

Cả gia đình quyết định cùng nhau đi công viên, một địa điểm vui chơi lý tưởng cho cả trẻ em và người lớn.

Khi bước chân vào công viên, Vũ Huy reo lên đầy phấn khích, tay nhỏ bé của cậu nắm chặt tay cha mình, kéo anh chạy theo các trò chơi.

“Bố ơi, chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi!” Vũ Huy hào hứng đề nghị, mắt sáng lên như những ngôi sao nhỏ.

Vũ Luân cười lớn, không thể từ chối lời đề nghị của con trai. Anh cùng Vũ Huy lên tàu lượn siêu tốc, Thùy Trang và Hải Yến đứng bên dưới cổ vũ, cả hai cười rạng rỡ khi nhìn thấy sự hào hứng trên gương mặt của Vũ Huy. Tiếng cười vang lên khắp nơi, hòa vào không khí vui tươi của công viên.

Sau khi chơi tàu lượn siêu tốc, cả gia đình tiếp tục khám phá các trò chơi khác.

Họ cùng nhau tham gia vào nhà gương, nơi Vũ Huy cười ngặt nghẽo khi thấy hình ảnh méo mó của mình và bố mẹ.

Tiếp đó, cả gia đình bước vào khu vui chơi với các trò chơi dành cho bé.

Vũ Luân cùng Vũ Huy cùng nhau chạy trên chiếc xe điện, trong khi Thùy Trang và Hải Yến ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn hai cha con chơi đùa với nhau.

Khi mặt trời dần xuống núi, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả công viên, Vũ Luân dẫn cả gia đình đến quầy bán kem.

Họ ngồi cùng nhau trên băng ghế dài, thưởng thức những que kem mát lạnh.

Vũ Huy cười đùa, kể lại những khoảnh khắc vui nhộn trong ngày, đôi mắt cậu bé ánh lên niềm hạnh phúc và mãn nguyện.

Hải Yến cảm thấy lòng mình ấm áp, cô nhận ra rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay trong cuộc đời cô.

Được ở bên cạnh người mình yêu, dù chỉ là trong những khoảnh khắc giản đơn, nhưng với cô, điều đó đã là đủ.

Thùy Trang nhẹ nhàng nắm lấy tay Hải Yến, ánh mắt cô tràn đầy sự thông cảm và chia sẻ.

Không cần nói gì thêm, cả hai người phụ nữ đều hiểu rằng từ nay, họ đã trở thành một gia đình, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thách thức.

Vũ Luân nhìn hai người phụ nữ và con trai mình, lòng anh cũng tràn đầy sự mãn nguyện.

Dù cuộc sống phía trước có đầy rẫy những thử thách, nhưng anh tin rằng với tình yêu và sự ủng hộ của gia đình, không có điều gì mà anh không thể vượt qua.

Khi trời đã tối, cả gia đình quyết định quay về nhà.

Vũ Luân ôm chặt Thùy Trang và Hải Yến vào lòng, còn Vũ Huy thì nắm tay mẹ, bước đi chậm rãi dưới ánh đèn đường.

Họ trở về nhà, mang theo trong mình niềm hạnh phúc và sự ấm áp, sẵn sàng đối mặt với những gì sẽ đến trong tương lai.

Kết thúc Chương 22