Dạ Vũ

Chương 23: Đi Xa Nhà



Chương 23: Đi Xa Nhà

Sau một ngày dài cùng nhau vui chơi, khi màn đêm buông xuống, căn nhà của Vũ Luân trở nên tĩnh lặng.

Thùy Trang đã dỗ dành Vũ Huy vào giấc ngủ say, trong khi Hải Yến quyết định ngủ lại nhà Vũ Luân.

Cô đã quyết định rằng không cần phải trở về nhà riêng nữa.

Đêm đó, trong sự ấm áp của căn phòng nhỏ, Hải Yến và Vũ Luân đã chính thức thuộc về nhau.

Không còn khoảng cách, không còn những rào cản trong lòng, Hải Yến trao trọn tâm hồn và thể xác cho người đàn ông mà cô yêu từ thuở học trò.

Từ sau đêm ấy, cuộc sống của họ trở nên gắn kết hơn bao giờ hết.

Hải Yến mỗi khi tan làm đều trở về nhà Vũ Luân, nơi này không phải nhà cô từng gọi là nhà riêng của vợ chồng Vũ Luân nữa, mà giờ là ngôi nhà chung của cả ba người.

Cô và Thùy Trang cùng nhau nấu bữa cơm chiều, những bữa ăn đơn giản nhưng đong đầy tình cảm và sự thấu hiểu.

Từng hành động, từng lời nói đều ấm áp và yêu thương, tạo nên một gia đình đầy hạnh phúc.

Không còn cảm giác xa cách, Hải Yến cảm thấy mình đã thực sự trở thành một phần của gia đình này.

Một buổi tối, khi cả ba ngồi quây quần bên nhau sau bữa ăn, Vũ Luân quyết định chia sẻ với hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh về một bí mật lớn – chiếc nhẫn Dạ Linh Giới Chỉ mà Đấng Toàn Năng đã ban tặng.

Anh giải thích 1 lần nữa rằng chiếc nhẫn này là một bảo vật có sức mạnh vô song, xuất phát từ một thế giới tu tiên cao cấp.

Nhẫn có khả năng chứa đựng hai thế giới riêng biệt:

một bên là Dạ Giới, nơi không có thời gian và mọi vật phẩm đều giữ nguyên trạng thái ban đầu;

bên còn lại là Linh Giới, một thế giới tràn đầy linh khí, nơi tuổi thọ được kéo dài và sức khỏe được cải thiện.

Vũ Luân nói, "Trong Linh Giới, em có thể sống lâu hơn, thanh xuân kéo dài mãi mãi. Không ai có thể làm hại em khi ở trong đó, và mọi thứ đều được bảo vệ tuyệt đối."

Hải Yến và Thùy Trang lắng nghe từng lời của anh, cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm sâu sắc của Vũ Luân dành cho họ.

Vũ Luân nhìn vào mắt hai người phụ nữ, anh biết rằng quyết định của họ sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của cả ba.

Anh tiếp tục:



"Anh muốn các em vào đó để được an toàn. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, và anh không thể luôn ở bên để bảo vệ các em."

Thùy Trang và Hải Yến nhìn nhau, như cùng có chung một suy nghĩ rồi đồng loạt lại nhìn Vũ Luân.

hai nàng hiểu rằng lời đề nghị của Vũ Luân xuất phát từ tình yêu và sự lo lắng, nhưng cả hai cũng không muốn bị c·ách l·y khỏi thế giới thực.

Thùy Trang nhẹ nhàng nói:

"Em biết anh lo lắng cho chúng em, nhưng chúng em không muốn sống mãi dưới sự bảo vệ của anh. Chúng em muốn tự đứng lên, muốn giúp anh nhiều hơn trong những kế hoạch sắp tới. Nếu chúng em chỉ ở trong chiếc nhẫn đó, chúng em sẽ trở nên vô dụng."

Hải Yến gật đầu đồng ý, ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm.

"Em không thể bỏ lại công việc của mình, nhất là khi nó có thể giúp anh. Anh đã giao phó trách nhiệm nắm bắt thông tin trong lực lượng chức năng cho em, và em sẽ không từ bỏ nó. Em muốn ở lại bên anh, giúp anh đối mặt với những thử thách sắp tới."

Vũ Luân im lặng lắng nghe, trong lòng dâng lên niềm tự hào và hạnh phúc.

Anh hiểu rằng tình yêu của hai người phụ nữ này không chỉ là sự yêu thương mà còn là sự ủng hộ và đồng hành trong mọi hoàn cảnh.

Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng và nói:

"Anh rất vui khi nghe điều đó. Anh biết rằng cả hai đều mạnh mẽ và có thể đối mặt với mọi khó khăn. Anh sẽ không ép buộc các em nữa."

Anh tiếp tục chia sẻ về nhiệm vụ sắp tới mà anh đang nhắm đến:

"Anh đang chuẩn bị nhận một nhiệm vụ mới, lần này sẽ phải đi công tác xa. Đây là một nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm, nhưng anh tin rằng nó sẽ mang lại cho chúng ta những nguồn lực cần thiết để hoàn thành mục tiêu dài hạn của anh."

Cả Thùy Trang và Hải Yến đều lặng im nghe anh nói.

Họ không hỏi anh sẽ đi đâu, làm gì, vì họ tin tưởng vào quyết định của Vũ Luân.

Trong lòng họ, chỉ cần biết rằng anh vẫn yêu thương và quan tâm đến họ là đủ.

Thùy Trang nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:

"Anh cứ yên tâm làm nhiệm vụ của mình. Chúng em sẽ ở đây, chờ ngày anh trở về."

Hải Yến cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:



"Dù anh ở đâu, làm gì, chúng em sẽ luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn."

Vũ Luân gật đầu, lòng anh tràn đầy sự biết ơn và tình yêu.

Anh quay lại máy tính, đăng nhập vào Darknet để tìm kiếm thêm thông tin về nhiệm vụ sắp tới.

Trong màn đêm tĩnh lặng, khi cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ, ký ức về cuộc gặp gỡ bí mật cách đây vài hôm lại hiện về trong tâm trí Vũ Luân.

Đêm đó, trời mưa tầm tã, những hạt mưa rơi lộp độp trên mái nhà, và tiếng sấm rền vang dường như chỉ làm tăng thêm sự u ám của bầu không khí.

Vũ Luân đang ngồi trong phòng làm việc tại căn nhà của mình thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

Giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo sự lạnh lùng, nhưng cũng toát lên một sự quyết đoán và khẩn trương.

Người đàn ông trung niên này không tiết lộ danh tính, chỉ đơn giản yêu cầu một cuộc gặp mặt trực tiếp để thảo luận về một nhiệm vụ quan trọng.

Giọng nói ngắn gọn và rõ ràng, không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho sự do dự.

Vũ Luân đồng ý, và địa điểm gặp mặt được sắp xếp tại một nhà hàng sang trọng nhưng ít người lui tới, ở một góc khuất của thành phố.

Đến nơi, Vũ Luân được một nhân viên nhà hàng đưa vào một phòng riêng biệt, nơi ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn cổ kính tạo ra một không gian đầy bí ẩn.

Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, mang theo một cảm giác lạnh lẽo lạ thường.

Khi bước vào, Vũ Luân nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc đang ngồi chờ sẵn.

Ông ta có vẻ ngoài bình thường, dáng vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt lại toát lên sự nguy hiểm và tính toán.

Người đàn ông không dành nhiều thời gian cho lời giới thiệu, ông ta vào thẳng vấn đề:

“Tôi có một nhiệm vụ cần anh thực hiện,” ông ta nói bằng tiếng việt khá sành sỏi, giọng điệu không hề dao động.

Nhiệm vụ là á·m s·át một người đàn ông giàu có, tên là Henri Doumer một chính trị gia mới nổi ở Pháp.

Người này là cháu nội của một vị toàn quyền Đông Dương thời Pháp thuộc Paul Doumer, và hiện đang sống trong một tòa lâu đài cổ kính ở vùng ngoại ô nước Pháp.

Vũ Luân lắng nghe một cách chăm chú, từng chi tiết nhỏ trong lời nói của người đàn ông đều được anh ghi nhớ.



Điều làm Vũ Luân chú ý nhất chính là yêu cầu về cách thức thực hiện nhiệm vụ.

Henri Doumer phải c·hết một cách tự nhiên, không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy đây là một vụ á·m s·át.

Cái c·hết của ông ta phải trông như một t·ai n·ạn đáng tiếc, có thể là do sơ suất hoặc một sự cố không lường trước.

Người đàn ông tiếp tục giải thích, thù lao cho nhiệm vụ này là 20 triệu đô la.

Một con số không hề nhỏ, đủ để Vũ Luân thực hiện nhiều kế hoạch lớn trong tương lai.

Thù lao sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của Vũ Luân sau khi nhiệm vụ hoàn thành.

Vũ Luân sau đó đặt câu hỏi về lý do tại sao người này không treo lệnh trên Darknet, một nơi mà các giao dịch á·m s·át thường diễn ra, mà lại chọn cách tiếp cận trực tiếp.

Người đàn ông cười nhạt, giải thích rằng việc giao nhiệm vụ trực tiếp như thế này là để đảm bảo tính bảo mật tối đa.

"Darknet không phải lúc nào cũng an toàn như người ta nghĩ,"

ông ta nói. "Có những thứ không nên để lọt vào tai những kẻ tò mò. Mục tiêu lần này đặc biệt hơn những vụ khác, và chúng tôi không muốn bất kỳ thông tin nào bị rò rỉ."

Vũ Luân gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của nhiệm vụ này.

Người đàn ông tiếp tục, ám chỉ rằng Henri Doumer không chỉ là một chính trị gia thông thường.

Ông ta đã từng dính líu đến những hoạt động bí mật trong quá khứ và có thể sở hữu những thứ không thuộc về mình.

Có lẽ, đây là lý do mà kẻ thuê á·m s·át muốn ông ta biến mất một cách bí mật, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cuộc gặp kết thúc nhanh chóng, không có sự rườm rà hay lời tạm biệt xã giao.

Vũ Luân rời khỏi nhà hàng, bước vào màn đêm u tối, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ về nhiệm vụ sắp tới.

Những hạt mưa vẫn rơi nặng hạt, như thể báo hiệu cho một cuộc hành trình đầy thử thách đang chờ đợi anh ở phía trước.

Vũ Luân biết rằng nhiệm vụ lần này không chỉ đơn thuần là á·m s·át một mục tiêu, mà còn liên quan đến những bí mật đen tối trong lịch sử.

Và anh, một lần nữa, sẽ đối mặt với những thử thách cam go, nơi mà một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể khiến anh trả giá bằng cả tính mạng.

Quay về thời điểm hiện tại, Vũ Luân chào Hải Yến và Thùy Trang, sau đó chuẩn bị đồ đạc, bỏ chúng vào giới chỉ canh lúc hai người vợ đã ngủ rồi rời đi trong đêm, anh không biết lúc anh ra khỏi nhà, thì từ cánh cửa sổ trên lầu, hai người phụ nữ đã thức từ bao giờ dõi theo bước chân anh, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

Kết thúc Chương 23