Cao Nguyệt Lam chỉ là kiểu hữu danh vô thực, người ta ví như bình hoa di động của chủ tịch Bạch, nhưng có cái mác phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng nên bà ta vẫn dám vác mặt tới biệt thự của Bạch Anh Tử.
Nghe tin Sa Dĩnh Sa sẽ lên chức giám đốc vận hành, dù chủ tịch không cho vợ cam thiệp chuyện công ty thì Cao Nguyệt Lam vẫn thích thể hiện và phách lối với con riêng của chồng. Chủ tịch vắng nhà nên gần đây người vợ dễ thở hơn một chút.
Trước sau gì, Sa Dĩnh Sa vẫn là cái gai trong mắt khiến bà ta không ưa chút nào.
Ngồi ở phòng khách, Bạch Anh Tử không thèm đếm xỉa tới mẹ kế, mặc cho bà ta luyên thuyên không tán thành.
Thấy anh hững hờ không xi nhê gì, bà ta bèn ngừng nói về công ty, chuyển sang nói vấn đề riêng của cô
- Con và Sa Dĩnh Sa hẹn hò thật à?
Anh nhướng mày khó chịu.
- Thật hay không thì liên quan gì đến bà?
Người mẹ kế tức anh ách muốn táng cho đứa con không máu mủ hỗn hào này một cái, nhưng bà ta phải kiềm chế cố nở nụ cười.
- Liên quan chứ, ta là mẹ con mà!
Lời vừa dứt, Cao Nguyệt Lam liền nhìn thấy cái lườm sắc lạnh của Bạch Anh Tử khiến bà ta nổi cả da gà.
Vốn định để dành thời cơ khác, nay bà ta đành lôi điện thoại ra và mở video cho anh xem, mục đích để kích động chia rẽ đôi trẻ.
- Cái này, hôm trước một người bạn của ta tình cờ gặp Sa Dĩnh Sa. Con nên xem qua thì hơn.
Nhắc tới bạn gái, Bạch Anh Tử liền miễn cưỡng ngó vào. Trong video là cảnh cô hối hả từ thang máy khách sạn đi ra, đúng tối hôm cô về nhà riêng mà không về biệt thự với anh.
- Thì sao?
Cao Nguyệt Lam cười, nói nửa đùa nửa thật.
Con trai à, giờ đó mà ở khách sạn, con nghĩ là cô ta làm gì. Thang máy đó, nghe bạn ta nói chỉ dành cho khách vip. Có khi nào Sa Dĩnh Sa phục vụ ông lớn nào....Im miệng! Bà là vợ hai nên tôi cũng không mong chờ bà thông minh khéo léo, nhưng tự biết điều mà động não cho tốt vào, ăn nói phải suy nghĩ đừng để người khác nghe thấy lại đánh giá không hay, xấu hổ nhà họ Bạch chúng tôi. Bà có kinh nghiệm rồi à mà sao suy diễn ly kỳ thế?Mách lẻo mới được vài câu, Cao Nguyệt Lam tức điên lên vì bị xỉa xói và chặn họng. Cái miệng Bạch Anh Tử, khi đã hỗn lên rồi chắc chỉ có Sa Dĩnh Sa chỉnh đốn được thôi.
- Con cũng ăn nói cho hắn hoi vào. Ta không sinh ra con, ừ thì con không coi ta là mẹ cũng được thôi, ta hiểu. Cơ mà ta là vợ của bổ con, con không thể hồn hào ăn nói trổng không như đứa vô giáo dục như thế!
Bạch Anh Tử đầy điện thoại về phía đối diện, rồi hắng giọng nhắc lại.
- Hiểu mà vẫn nhiều lời thế à? Tôi sẽ chuyển lời này tới bố tôi, xem ra ông ấy phải dạy dỗ lại đứa con duy nhất này rồi.
Khi nãy còn khí thế lắm, giờ Cao Nguyệt Lam trùng xuống. Chỉ cần nghĩ tới chồng là bà ta tự giác ngồi nghiêm chỉnh. Bà ta nhận ra bản thân hơi quá đà. Ai mà không biết chủ tịch tự hào về con trai như thế nào, nói Bạch Anh Tử vô giáo dục khác gì sỉ vả người đứng đầu Bạch gia. Chuyện này mà đến tai ông ấy, kiểu gì bà ta cũng bị giáo huẩn một trận.
Cao Nguyệt Lam dịu giọng làm hòa.
- Mẹ chỉ nhắc nhở con thôi. Người ta chẳng phải có câu sự thật mất lòng, nhưng phải vậy thì con mới tốt lên được.
Tóm lại ta chỉ muốn nhắn nhủ con về Sa Dĩnh Sa.
- Được rồi, bà về đi. Không tiển!
Đang định thêm mắm thêm muối, ai ngờ Cao Nguyệt Lam bị đuổi thẳng mặt. Bà ta đành lẳng lặng cầm túi xách đi về. Ra tới sân vẫn quay lại chửi thẩm.
" Thằng ranh con đáng ghét".
***
Ngoài mặt không bận tâm, nhưng Bạch Anh Tử lại cực bận tâm. Khách sạn kia anh không lạ, đó là bất động sản do nhà họ Minh quản lý. Chỉ là Minh Đại Quang hay ở nước ngoài, trong nước ít hiện diện nên không ai biết đó là chủ thực sự của khách sạn danh tiếng.
Thế rồi anh gọi cho bạn, để hỏi về danh tính vị khách vip khiến bạn gái anh lặn lội đi gặp lúc tối muộn hôm nọ.
Minh Đại Quang cũng khá bất ngờ, đích thân đăng nhập vào hệ thống quản lý khách sạn để tìm tin tức. Sau đó nhíu mày gửi tin cho bạn thân.