Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 49: tổn thương anh



Dĩnh Sa về tới biệt thự, thấy bạn trai ngồi sẵn đó, vẻ như đang đợi mình.

Em đi đâu về à? Ở công ty cả buổi không thấy em đâu, điện thoại thì em không nghe máy.Um, em vừa đi gặp chủ tịch, điện thoại em để yên lặng nên không để ý.Bạch Anh Tử biết chuyện nghiêm trọng, bởi người trăm công nghìn việc như bạn gái anh sẽ không lơ là bỏ lỡ điện thoại bao giờ. Tính chất công việc của cô, điện thoại luôn túc trực, nhất là từ khi hẹn hò, anh chưa từng đợi chuông của cô quá ba hồi kêu. Chỉ có bố anh mới khiến cô tập trung cao độ mà gác hết mọi việc khác lại.

Về chuyện thăng chức của em?Đúng vậy, em cũng muốn nói chuyện với anh về việc này. Và ....một vài chuyện khác nữa.Ngồi xuống rồi nói.Bạch Anh Tử ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh anh, nhưng cô lại chọn ngồi đối diện. Anh không vui, đứng lên đi tới chỗ tủ lạnh tìm loại đồ uống cô thích.

Dĩnh Sa nhìn chằm chằm vào chai nước lạnh, sau đó khách sáo nhận lấy.

- Cảm ơn anh!

Cô không uống ngay, chai nước mà anh cất công mua, cất công đem tới tận tay lại bị đặt lên mặt bàn.

Bạch Anh Tử nhìn thấu vẻ mặt xa cách của cô. Anh thở dài ngồi xuống, tay nghịch lọn tóc dài sau lưng Dĩnh Sa.

Anh muốn hỏi mối quan hệ của cô và Ngụy Thang Luân, nhưng vẫn ưu tiên phụ nữ trước.

- Em nói đi, anh đang nghe này.

Dĩnh Sa ngồi nhích ra một chút, lọn tóc quấn trên ngón tay Bạch Anh Tử rơi xuống. Anh nhìn vào mắt cô và chờ đợi.

- Thứ nhất, việc thăng chức em xin từ chối. Em hài lòng với chức vụ hiện tại. Chức vụ càng cao, áp lực càng lớn.

Em đủ bận rộn rồi.

- Được, anh hiểu. Xin lỗi em vì đã không hỏi và nghe cảm nhận của em trước. Anh tự nhận mình đã quá nóng vội.

Có phải bố anh làm khó em không?



Người bản lĩnh như Dĩnh Sa lại khép nép sợ áp lực của một chức vụ mà cô thừa sức đảm đương, anh lờ mờ đoán bố anh đã tác động gì đó mới khiến cô như vậy. Ngoài bố anh ra, còn ai có thể điều khiển được cô ấy nữa?

- Không, chủ tịch chưa bao giờ làm khó em cả. Ông ấy rất tốt với em. Em có được ngày hôm nay đều nhờ chủ tịch mà thành.

Nếu không phải bố anh, thì là do anh. Sao anh không nghĩ cô là phụ nữ, cô cũng cần thời gian nghỉ ngơi và thư giãn chứ. Anh chỉ đơn thuần muốn nâng cô lên một vị trí cao hơn, để hai người được đồng hành và bên nhau nhiều hơn trong cả công việc. Thậm chí nghĩ tới tương lai, cô là vợ anh, với chức vụ và năng lực ấy, cô sẽ không phải tự ti và người khác cũng không thể bắt bẻ cô không xứng.

Xuất phát từ ý tốt, không ngờ vô tình tạo gánh nặng.

- Còn chuyện thứ hai?

Dĩnh Sa cụp mắt nhìn ra ngoài, bình thản tới đau lòng, không đủ cam đảm đối diện với đôi mắt luôn nhìn cô đầy yêu thương.

- Chúng ta chia tay đi.

Bạch Anh Tử thoáng giật mình, anh không tin cô đường đột nói ra lời chấm dứt quan hệ dễ dàng đến thế.

- Quay lại nhìn anh!

Cô bị anh giữ cằm xoay mặt lại, càng nhìn anh ở khoảng cách sát rạt cô càng đau đớn không thở nổi.

Em còn dám ăn nói hồ đồ....Em không hồ đồ. Em muốn chia tay anh.Mắt cô chớp nhẹ, lời nói nhẹ bâng nhưng làm tim anh nhói lên. Bạch Anh Tử nghiến răng khá đáng sợ.

- LÝ DO?

Rõ ràng anh rất rất cáu, tay siết mạnh làm Dĩnh Sa đau mà bản thân cũng không ý thức được.

Chúng ta không hợp nhau.Cái lí do này cũ rích rồi.Không môn đăng hộ đối.Anh không bận tâm vấn đề này.Đời nào anh đồng ý chia tay dễ thế, anh còn đang yêu cô càng ngày càng nhiều đây này.

- Dĩnh Sa, có gì khó thì chúng ta cùng giải quyết. Đừng tùy tiện chia tay anh. Em phải nhớ là chúng ta đã trải qua nhiều chuyện mới có thể đi tới ngày này.



Một câu "chúng ta", hai câu "chúng ta", Bạch Anh Tử từ khi hẹn hò đã gộp chung Sa Dĩnh Sa vào làm một. Anh đang dồn hết kiên nhẫn níu kéo và khuyên nhủ, khích lệ cô giữ vững mối tình mới chớm nở của hai người.

Tay anh thả lỏng hơn, sau đó dịu dàng muốn hôn bạn gái để trấn an vỗ về. Khi môi chỉ còn xíu xiu nữa là chạm, thì

Sa Dĩnh Sa bất ngờ quay đi để cự tuyệt và né tránh.

Hốc mắt cô dâng lên một làn nước mỏng, lời nói khó khăn mãi mới có thể cất lên.

- Em...có người đàn ông khác rồi.

Bạch Anh Tử khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Ngụy Thang Luân đầu tiên. Nếu là hắn, thì anh cũng chẳng có gì thua kém cả. Anh không tin Dĩnh Sa vì tên đó mà hất cẳng anh.

- Nói lại! Anh cho em cơ hội nói lại đấy!

Dĩnh Sa nhìn thẳng vào mắt anh nhả từng chữ

Em không yêu anh, em chỉ lợi dụng anh thôi.Em có yêu anh, anh chắc chắn là em có yêu anh. Anh cho phép em lợi dụng anh mà. Nhưng em không được nói không yêu anh.Bạch Anh Tử trở nên mất bình tĩnh, và cả hèn mọn. Xưa nay anh ghét nhất bị người khác chơi chiêu, và cũng không tha cho kẻ tính kế mình. Nhưng vì níu kéo tình cảm của cô, anh chấp nhận cho cô lợi dụng. Anh thiệt cũng được, chỉ cần cô yêu anh, anh yêu cô, họ yêu nhau mà thôi.

Chính anh cũng sợ, lý do gì cũng được, tiền bạc, địa vị anh có thể cho cô, thay đổi bản thân vì cô anh cũng có thể làm được. Còn lý do tim cô có người đàn ông khác, anh tài giỏi giàu có mấy cũng lực bất tòng tâm. Sa Dĩnh Sa có mọi thứ, cô trao tình cảm cho ai mới là điều quan trọng. Bạch Anh Tử cũng có mọi thứ, giành được trái tim cô mới là điều xa xỉ nhất.

Dĩnh Sa mỉm cười khó nhọc.

- Người muốn lừa dối anh, kịch bản nào họ cũng nghĩ ra được. Sa Dĩnh Sa em là phụ nữ mưu mô, anh phải rõ hơn cá.

Để anh buông bỏ, cô đã tự hạ thấp bản thân, tự nhận mọi tiếng xấu. Đáng lẽ cô phải dừng lại, ngay khoảnh khắc rung động trong lồng ngực, cái lần đầu tiên thổn thức bên ngực trái. Chỉ vì quá nuông chiều cảm xúc cá nhân, quá lưu luyến những kỉ niệm khi bên anh, mà cô đã nấn ná tham lam và hi vọng.

Rồi giờ chính cô làm người mình yêu nhất tổn thương và đau lòng.