Đặc Công Tà Phi

Chương 293: Tứ quốc thống nhất



Sáng sớm mười ngày sau -- Khắp phố lớn ngõ nhỏ, giữa những tiếng pháo hoa "bốp bốp bốp" vang lên, pháo hoa dù không rực rỡ chói mắt như vào buổi tối nhưng vẫn điểm xuyết trời xanh mây trắng mênh mông như thơ như vẽ. 

Sao dân chúng lại vui mừng, mới sớm tinh mơ đã mở cờ trong bụng, bắn pháo hoa lên trời vậy? Thì ra, hôm nay là ngày Long Diệu, Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần hính thức thống nhất, từ đó thiên hạ không còn chiễn tranh đãm máu, khắp chốn mừng vui. 

Hoàng cung Tây Thần, trong điện nghị chính -- Trụ nhà khắc hình rồng uy sống động thẳng đứng. Chính giữa điện là bàn rộng trải khăn gấm đỏ. Bắc Dực hoàng và Tiêu Hàn ngồi phía nam bàn; Thương Nguyệt hoàng và Dạ Dật Phong ngồi phía tây bàn; Thái hậu Tây Thần và Tiểu hoàng đế ngồi phía bắc bàn. 

Trừ Tiểu hoàng đế ba tuổi chớp mắt dựa vào bàn vui vẻ nghịch ngợm một món đồ chơi, Bắc Dực hoàng và Thương Nguyệt hoàng, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, Thái hậu Tây Thần đều ẩn giấu ánh cười khổ trong mắt. Sáng nay vừa đến, bọn họ phải cởi bỏ chiếc áo bào cao quý trên người mình mãi mãi, dù đã hoàn toàn chấp nhận nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ. 

Phía đông bàn, người ngồi ở vị trí chủ không nghi ngờ gì, dĩ nhiên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hai người vẫn mặc cẩm y tím, có điều hôm nay cao quý hơn lúc trước, bởi vì đây là hoa phục dành riêng cho Vương gia và Vương phi Long Diệu. 

Bên cạnh Hiên Viên Diễm, Vô Ngân với bộ y phục trắng hơn tuyết đang ngồi. 

Sau lưng Hiên Viên Diễm, đại Tướng quân Báo doanh, đại Tướng quân Sư doanh và đại Tướng quân Địch Phi của Ưng doanh. 

Sau khi Hiên Viên Diễm uống cạn ly trà, Thái hậu Tây Thần đứng lên đầu tiên. Thái hậu hơi khom người, cung kính dâng thư xin hàng và quốc tỷ bằng hai tay lên trước mặt Hiên Viên Diễm: "Thụy vương, Tây Thần nguyện quy hàng Long Diệu. Đây là thư xin hàng và quốc tỷ của Tây Thần." 

Thái hậu vừa dứt lời, Bắc Dực hoàng và Thương Nguyệt hoàng cũng đứng dậy, cung kính dâng lên thư xin hàng và quốc tỷ, đồng thanh nói: "Thụy vương, Bắc Dực/Thương Nguyệt nguyện quy hàng Long Diệu. Đây là thư xin hàng và quốc tỷ của Bắc Dực/Thương Nguyệt." 

Lá thư của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong viết cho Bắc Dực hoàng và Thương Nguyệt hoàng, mặc dù chữ mỗi người một vẻ nhưng nội dung giống nhau như đúc -- Đại quân bao vây hoàng cung thì phụ hoàng ngàn vạn đừng chó cùng dứt dậu, bởi vì... phụ hoàng đấu thắng trăm vạn đại quân cũng không thể làm gì được Thụy vương Long Diệu có khả năng ngưng băng tụ hỏa, cùng với Thụy vương phi có thể hô mưa gọi gió, gọi sấm kêu chớp. Huống chi, phụ hoàng, trước giờ Cái Bang ban ân cho thiên hạ, mà Thụy vương lại là Thiếu Bang chủ của Cái Bang. Hiện tại, lòng quân và dân tâm đều thuộc về Thụy vương, đại thế đã mất, ngoài quy hàng cũng không còn cách nào khác. 

Đọc lá thư hoàng nhi viết, lại bị đại quân bao vây hoàng cung, còn có dân chúng đứng trong đội ngũ đại quân vung tay hô to: "Quy hàng Thụy vương Long Diệu!", Bắc Dực hoàng và Thương Nguyệt hoàng thở dài, chỉ có thể theo lời Tướng quân Báo doanh và Sư doanh mang thư xin hàng và quốc tỷ đến Tây Thần quy hàng. 

"Chư vị, mời ngồi!" Hiên Viên Diễm đưa tay ra, mỉm cười mời ba người ngồi xuống rồi nhét thư xin hàng vào tay áo.  Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy một quốc tỷ khác từ trong tay áo ra. Quốc tỷ này là quốc tỷ của Long Diệu, do Hiên Viên Ly bảo Vô Ngân giao cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước khi hắn rời khỏi Long Diệu. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt  bày quốc tỷ song song ra mặt bàn, sau đó bàn tay ánh lên hào quang bảy màu của nàng ấn xuống bốn quốc tỷ, sau đó chúng liền ghép lại thành một quốc tỷ lớn. Trên quốc tỷ mới này trừ bốn chữ to màu vàng "Hoàng triều Long Diệu" thì những kí hiệu của tam quốc còn lại đều biến mất không thể hiểu nổi. 

Lúc này, Tướng quân Báo doanh cầm cầm mực đóng dấu đặt trước mặt nàng. Tướng quân Sư doanh đặt chiếu thư chất thành núi lên trước mặt nàng. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ấn quốc tỷ vào mực đỏ rồi in lên các chiếu thư. Đợi đến khi tất cả chiếu thư đều có dấu quốc tỷ, đặt quốc tỷ vào hộp gấm xong, nàng mở miệng gọi: "Địch tướng quân!" 

Địch Phi khom lưng vô cùng cung kính, đáp: "Có mạt tướng!"

Nàng chỉ vào chiếu thư chồng chất trên bàn, cười nói: "Có thể mang đống chiếu thư này đi giao cho tinh binh đợi ngoài điện rồi." 

"Dạ!" Địch Phi ôm đống chiếu thư lên, khom lưng với nàng lần nữa rồi bóng dáng lóe lên như sao băng, biến mất trong nháy mắt. 


Chiếu thư -- là văn thư thông báo cho thần dân thiên hạ. 

Địch Phi bưng chiếu thư ra, bảo các tinh binh giơ roi thúc ngựa đi dán ở cửa thành tứ quốc, nội dung như sau: 

"Thiên hạ thống nhất, quốc hiệu là Hoàng triều Long Diệu. 

Bắc Dực quốc ban đầu đổi thành Bắc Dực Hầu quốc, là đất phong của Bắc Dực hầu Tiêu Hàn cùng Tướng quân Báo doanh cai quản. 

Thương Nguyệt quốc ban đầu đổi thành Thương Nguyệt Hầu quốc, là đất phong của Thương Nguyệt hầu Dạ Dật Phong cùng Tướng quân Hổ doanh cai quản. 

Tây Thần quốc ban đầu đổi thành Tây Thần Hầu quốc, là đất phong của Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ cùng Tướng quân Ưng doanh cai quản. 

Bắc Dực hầu Tiêu Hàn, Thương Nguyệt hầu Dạ Dật Phong, Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ, trừ phi phạm tội phản nghịch, nếu không ba vị hầu tôn và đất phong cha truyền con nối mãi mãi, vĩnh viễn hưởng long ân. 

Ngoài ra, thiên hạ thống nhất, khắp chốn mừng vui. Từ hôm nay bắt đầu đại xá thiên hạ. Trong vòng ba năm, miễn tất cả sưu cao thuế nặng. Ba năm sau, tất cả sưu cao thuế nặng đều giảm bớt năm lần."

Cùng lúc đó -- Tám tinh binh Hổ doanh nâng cỗ kiệu xa xỉ hoa lệ bước nhanh như bay đến cửa điện nghị chính. Gió nhẹ lùa qua, màn kiệu bay bay. 

Phía trước tám tinh binh, người dẫn đầu là phụ thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hiện là Đại tướng quân Hổ doanh Thượng Quan Hạo. 

Mặc dù cấm vệ quân chưa biết Thượng Quan Hạo, nhưng nhìn thấy cỗ kiệu xa xỉ, lại thấy Thượng Quan Hạo đi trước mở đường mặc áo giáp tướng quân, tay cầm đế lệnh màu vàng của Long Diệu, cho dù cấm vệ quân có ngu ngốc đi nữa cũng nhận ra người ngồi trong kiệu có thân phận bậc nào. Cho nên, bọn hắn đều thu đao, không bước lên ngăn, đồng thời khom người, cung kính để cỗ kiệu đi về phía điện nghị chính. 

Cùng lúc đó, trong điện nghị chính -- Trừ Thái hậu Tây Thần đang kính trà với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn vốn tưởng tứ quốc thống nhất, nhất định mình sẽ bị biếm làm bình dân, nhưng vạn vạn không ngờ tới... mình không những không bị biếm làm bình dân mà còn được cắt đất phong, có thể lấy thân phận Hầu gia tiếp tục quản đất phong của mình. Đến đây coi như bọn hắn hoàn toàn cúi đầu xưng thần với Long Diệu. 

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong lặng lẽ liếc nhìn nhau rồi bưng ly trà lên, đồng thanh nói: "Thụy vương, Thụy vương phi, Bắc Dực hầu/Thương Nguyệt hầu mời ngài một ly."  

Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rồi lại rót trà đầy ly. Bọn họ bưng ly lên, cũng đồng thanh đáp: "Bắc Dực hầu/Thương Nguyệt hầu, bản vương/bản vương phi cũng đáp lễ các ngươi một ly." 


Hai người vừa dứt lời, một tiếng cười cợt theo gió bay vào lỗ tai mọi người trong điện nghị chính: "Ta nói này... Diễm tiểu tử, Nguyệt hài tử nha, đừng vội kính trước. Tứ quốc thống nhất, đại sự hoàn thành mỹ mãn, nhưng còn một chuyện lớn, hai con cũng phải khiến nó hoàn thành mỹ mãn chứ!" 

Nghe thấy giọng nói này, khóe môi hai người lập tức co giật a co giật. 

Trừ tiểu hoàng đế Tây Thần, giờ đã là Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ chớp chớp mắt, nằm trên mặt bàn, vui vẻ chơi đồ chơi, những người còn lại trong điện, bao gồm cả cấm vệ quân canh giữ ngoài cửa điện đều biến sắc mặt, lập tức nhìn về trước. 

-- Trời ạ! Trong điện nghị chính lại ẩn chứa một người? Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể lặng yên không tiếng động, khiến bọn hắn nhiều người như thế nhưng không mảy may phát hiện? Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt có công lực siêu phàm cũng không thể phát hiện ra, việc này đủ kinh người. Nhưng mà, cao nhân có thể khiến hai người không phát hiện, cộng với tiếng cười hì hì, gọi bọn họ là Diễm tiểu tử và Nguyệt hài tử trừ lão già bướng bỉnh thì tuyệt đối không có người thứ hai.

Vì vậy -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng loạt tặng một ánh mắt coi thường về phía xà nhà trong điện, cùng ngổn ngang trong gió, khóe môi run run: "Soái lão đầu, người nghịch ngợm quá. Đừng nấp nữa, mau đi ra đi."