Trên đỉnh trần nhà điện Nghị Chính, khắc hoa văn chín con rồng cưỡi mây đạp gió, treo mười chiếc đèn lồng cung đình hình bát giác.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, chỗ khe hở giữa trần nhà và đèn lồng cung đình hình bát giác, vang lên một tiếng "xoạt", một cái bóng bay ra nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt --
Một gương mặt lấm tấm những đốm nâu, mái tóc bạc và chòm râu trắng như tuyết, được bện thành vô số bím tóc.
Giữa bím tóc cắm đầy hoa mào gà đỏ tươi, khắp các chỗ trên y phục và giày cỏ đều cắm lông đuôi gà trống màu sắc sặc sỡ, Die nd da nl e q uu ydo n một lão đầu trăm tuổi cứ thế mà xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Cách ăn mặc vô cùng thê thảm của lão đầu trăm tuổi, khiến đám cấm vệ quân canh giữ ở ngoài cửa lớn điện Nghị Chính trong nháy mắt đều ngổn ngang trong gió.
"Phụt --"
Bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đáp lễ, Tiêu Hàn vừa nuốt một ngụm trà vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, lúc này đã phun toàn bộ trà ra ngoài.
Có điều, bởi vì ở trong sơn trang Vô Danh, Tiêu Hàn đã từng thấy Thiên Cơ lão nhân một lần, Tiêu Hàn phun trà ra, cũng rất nhanh liền ổn định tinh thần.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Nước trà trong miệng, một nửa phun ra ngoài, một nửa còn lại, không may Dạ Dật Phong sặc vào cổ họng, mặt đỏ bừng điên cuồng ho lên.
Về phần những người khác, bao gồm Vô Ngân công tử, đều lọt vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
"Ta nói, Diễm à, vị này, chẳng lẽ chính là người đã ngươi đề cập với ta......"
Đưa tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, Vô Ngân cố gắng giữ bình tĩnh, khóe miệng co giật hỏi: "Ân sư của ngươi, lão bang chủ Cái Bang, Thiên Cơ lão nhân trong truyền thuyết sao?"
Hiên Viên Diễm cũng không có trả lời ngay, mà là nhìn về phía mấy đuôi lông gà sặc sỡ khắp người Thiên Cơ lão nhân, có chút khinh thường, chậm rãi cất tiếng.
"Trên thế gian này, ngoài ân sư của ta ra, còn có người nào... mỗi ngày, đều tốn không biết bao nhiêu canh giờ để trang điểm cho mình soái hơn chứ?"
Nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, Vô Ngân dùng sức nháy mắt, khóe miệng như có tật giật giật mãnh liệt.
-- khụ, soái?
Đúng thật là "soái", "soái" đến nỗi làm mù mắt hắn, khiến linh hồn hắn bay mất xác luôn rồi, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!
Thiên Cơ lão nhân này, đến cuối cùng hắn đã nhổ mất đuôi của bao nhiêu con gà trống để cắm ở trên khắp y phục và giày vậy?
Mà những người khác nghe được lời Hiên Viên Diễm nói, vốn đã lâm vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, lại lập tức thay đổi dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn Thiên Cơ lão nhân.
-- khó trách, trước kia lúc Cái Bang ban ân thiên hạ, có thể cho nhóm người dân chúng gặp thiên tai nhiều tờ ngân phiếu lớn như vậy?
Hóa ra, ân sư của Thụy vương, lão bang chủ Cái Bang ở trong truyền thuyết lại là: Thiên Cơ lão nhân giàu có địch được quốc khố bốn nước, mặc dù danh chấn thiên hạ, lại không có người nhận ra!
Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Thiên Cơ lão nhân, giọng điệu mười phần hài hước nói: "Soái lão đầu, có phải gần đây đi dạo chơi, lại gặp được không ít chuyện lý thú, cho nên chạy đến tìm ta và Nguyệt nhi để chia sẻ không?"
Sở dĩ Hiên Viên Diễm nói như thế, là bởi vì nhiều năm qua, như thường lệ nửa đêm hắn đang yên giấc ngủ say, lại bị Thiên Cơ lão nhân lặng yên không một tiếng động xuất hiện, cải trang thành bộ dạng hung dữ lay tỉnh.
Sau đó, ngáp cả ngày, mí mắt cứ híp lại dựa vào đầu giường, nghe Thiên Cơ lão nhân thao thao bất tuyệt, huơ tay múa chân kể mấy tin đồn thú vị.
Còn hiện tại, bóng dáng bỗng chốc chợt lóe, Thiên Cơ lão nhân thừa dịp trước khi mọi người tiến vào điện Nghị Chính, dinendian.lơqid]on đã vượt lên trước một bước chui giấu mình trên xà nhà, muốn cho đồ nhi bảo bối và đồ tức (nàng dâu của đồ đệ) một "vui mừng", giờ lại ngồi xuống ở góc bàn.
Lòng bàn tay đặt trên mặt bàn, hai chân đung đưa trước sau, hai mắt Thiên Cơ lão nhân xoay chuyển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, miệng cười nói.
"Quả thật gặp rất nhiều chuyện lý thú, có điều chuyện lý thú gì thì lát nữa kể cho các ngươi nghe sau. Việc lớn thống nhất bốn nước, hai ngươi hoàn thành tốt đẹp, soái lão đầu cực kỳ vui mừng. Nhưng, nếu còn có một chuyện lớn nữa, hai ngươi cũng nắm chặt hoàn thành tốt, soái lão đầu sẽ càng vui mừng hơn!"
"Rốt cuộc là chuyện lớn gì?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng cánh tay phải lên, ngón tay thưởng thức vuốt vuốt chòm râu của được bện thành bím Thiên Cơ lão nhân, mắt ngọc đầy ý cười mà hỏi: "Mà lại khiến soái lão đầu có thái độ khác thường, không vội chia sẻ chuyện lý thú rồi hả?"
"Hôn sự của hai ngươi, hai ngươi chuẩn bị kéo dài tới khi nào mới đại hôn vậy?"
Theo động tác vuốt chòm râu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đầu Thiên Cơ lão nhân đung đưa trái phải, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) miệng cười tít mắt mà nói: "Hôm nay, bốn nước thống nhất, khắp chốn mừng vui, nếu lại thêm hôn lễ của hai ngươi, chẳng phải là mừng vui gấp bội sao? Cho nên, nhanh chóng làm đi!"
Nếu không phải lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt cập kê, vừa đúng ở dưới tình huống không tiện bại lộ thân phận, sau đó lại có nhiều chuyện nối theo nhau mà tới, Hiên Viên Diễm đã sớm muốn làm hôn lễ rồi.
Cho nên --
Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, cánh tay Hiên Viên Diễm dịu dàng ôm eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng cong lên một đường ma mỵ nói: "Nguyệt nhi, soái lão đầu nói không sai, ngày đẹp khắp chốn vui mừng này, hai ta hẳn nên khiến nó vui mừng gấp bội đi!"
Còn chưa đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lại, Thiên Cơ lão nhân bỗng chốc duỗi ngón trỏ ra, chọc nhẹ chóp mũi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
"Quyết định như vậy đi, ngày mai Diễm tiểu tử và Nguyệt oa nhi thành thân. A ha ha, ngày mai, soái lão đầu nhất định phải uống rượu mừng đến say luôn!"
Trong tiếng cười của Thiên Cơ lão nhân, mọi người lập tức ôm lấy quyền, vui mừng nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viêm Diễm: "Chúc mừng Thụy vương, chúc mừng Thụy vương phi!"
Chỉ là, so với những người khác ôm quyền chúc mừng, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cũng từ trên ghế đứng lên, Dieenndkdan/leeequhydonnn ôm quyền chúc mừng, là có một chút phiền muộn không dễ phát hiện, cất giấu thật sâu ở đáy mắt.
Cùng lúc đó, hành lanh ngoài điện Nghị Chính, tiếng cười của Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly theo gió truyền vào tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
"Hôn lễ của Diễm hoàng đệ, trẫm nhất định phải là người đầu tiên tặng quà. Vì vậy, trẫm quyết định, hiện tại liền đưa quà tặng lên trước, tránh để người khác giành mất."
Tiếng vừa dứt người xuất hiện, Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly bước chân vào trong điện Nghị Chính, theo sát sau lưng Hiên Viên Ly vào điện, là phụ thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt Thượng Quan Hạo.
Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly bỗng nhiên xuất hiện, Tây Thần hầu Tư Đồ Vũ nằm bò trên mặt bàn, vẫn chơi đùa món đồ chơi gốm sứ, được mẫu thân bế lên.
Cả đám vốn cũng đang ôm quyền chúc mừng, ánh mắt chợt rối rít chuyển từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm tới trên người Hiên Viên Ly.
"Tham kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn --"
Ngay lúc mọi người cung kính hô to, muốn hành lễ với Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly, Hiên Viên Ly lại cười, khoát tay với mọi người.
Đưa tay, ý bảo mọi người không cần hành lễ, dfienddn lieqiudoon đồng thời Hiên Viên Ly cất giọng nói: "Không cần đa lễ, mọi người tiếp tục uống trà."
Đế vương một nước đứng, bọn họ lại ngồi xuống uống trà?
Mặc dù Hiên Viên Ly nói như thế, đám người dừng Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong hành lễ lại, sao có thể ngồi xuống, tiếp tục nâng chén phẩm trà chứ?
Vì vậy, sau một hồi hai mắt nhìn nhau, đám người Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cũng không ngồi xuống, mà yên lặng đứng tại chỗ.
Vạt áo màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay lên, nhào tới bên cạnh Thượng Quan Hạo.
Cổ tay trắng nõn vòng lấy cánh tay của Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi anh đào vui vẻ hỏi: "Phụ thân, sao người lại tới đây?"
Vẻ mặt Thượng Quan Hạo hiện đầy ý cười, giọng điệu mười phần dịu dàng nói: "Đã lâu không gặp Nguyệt nhi, trong lòng phụ thân rất là nhớ, biết được thánh thượng muốn tới nơi này, liền xin chỉ cùng thánh thượng tới."
-- Soái lão đầu mới vừa mở miệng, để ngày mai hắn thành thân với Nguyệt nhi yêu dấu, Ly hoàng huynh theo sau liền xuất hiện, Die nd da nl e q uu ydo n nói muốn đưa lên quà tặng trước? Hai người này, sẽ không phải là......
Dời bước đến trước mặt Hiên Viên Ly, khóe mắt Hiên Viên Diễm giật giật, nghiêng đầu nói: "Ly hoàng huynh, ngươi và soái lão đầu, chẳng lẽ hai người đã thương lượng xong trước đó rồi sao?"
Hiên Viên Ly và Thiên Cơ lão nhân, quả thật trước đó đã thương lượng xong.
Chỉ là, nghe thấy Hiên Viên Diễm hỏi, Hiên Viên Ly cũng không đáp lại, mà đầu bỗng chốc ngoảnh về phía sau, mở miệng cười nói: "Thượng Quan tướng quân, trẫm nói muốn đưa quà tặng trước, ngươi có thể lấy ra rồi!"
Hiên Viên Ly vừa dứt lời, Thượng Quan Hạo vốn đang dịu dàng vuốt tóc nữ nhi, lập tức đẩy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa đến bên cạnh Hiên Viên Diễm.
Ngay sau đó, ý cười trên mặt Thượng Quan Hạo chợt thu liễm lại, từ trong lòng lấy ra một cuộn thánh chỉ do gấm vàng chế thành, trên có thêu Kim Long bay lên.
Thượng Quan Hạo đưa tay cung kínhnâng thánh chỉ, hai mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng nói như chuông đồng vang lên: "Thụy vương, Thụy vương phi tiếp chỉ!"
Lúc này, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hồ nghi liếc mắt nhìn nhau. Không phải chúc mừng bọn họ à, sao lại biến thành nhận thánh chỉ?
Hiên Viên Ly đã từng nói, cho dù là dưới bất kỳ tình huống gì, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đều không cần hành lễ với hắn.
Mặc dù nhìn thấy chính Hiên Viên Ly, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều không cần hành lễ, dieendaanleequuydonn như vậy đối với thánh chỉ trước mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tất nhiên cũng không cần quỳ nhận.
Nhưng, bốn nước vừa mới thống nhất.
Vì để cho thấy Hiên Viên Ly đủ uy tín, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tâm linh tương thông gật đầu với đối phương rồi chuẩn bị quỳ xuống tiếp chỉ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thầm suy nghĩ thay Hiên Viên Ly, muốn cho Hiên Viên Ly có đủ uy tín, Hiên Viên Ly há lại không biết chứ?
Bước nhanh về phía trước, cánh tay phải bỗng chốc đưa ra.
Khuôn mặt Hiên Viên Ly tràn đầy ý cười, đưa tay ngăn lại Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang muốn quỳ nhận thánh chỉ.
Cùng lúc đó --
Thượng Quan Hạo mở thánh chỉ ra, hắng giọng chậm rãi đọc: "Bốn nước đã thống nhất, chính vụ nhất định nặng nề. Trẫm, từ trước đến giờ yếu ớt nhiều bệnh......"
Nghe được bốn chữ "yếu ớt nhiều bệnh" này, khóe miệng mọi người khẽ giật, ánh mắt đều đồng loạt nhìn Hiên Viên Ly.
Hôm nay, Hiên Viên Ly vẫn chưa mặc đế bào.
Nhưng, tóc đen buộc ngân quan, Hiên Viên Ly mặc một bộ cẩm y màu bạc, nhìn ngang nhìn dọc đều là quý khí bức người, da.nlze.qu;ydo/nn chẳng có chút nào giống như yếu ớt nhiều bệnh cả.
Coi như không thấy ánh mắt mọi người, hình như ngại Thượng Quan Hạo đọc quá chậm, Hiên Viên Ly dứt khoát đoạt lấy thánh chỉ, tự mình đọc.
"Trẫm, từ trước đến giờ yếu ớt nhiều bệnh, thật sự không có sức trị quốc. Hoàng đệ Thụy vương của trẫm, không chỉ văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, còn được vạn dân thiên hạ kính yêu......"
Vẻ mặt Hiên Viên Ly tươi cười, giọng điệu vui mừng hớn hở.
Giống như bị điểm huyệt, thân thể Hiên Viên Diễm cứng ngắc tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết, lại dần dần tối sầm.
"Nếu như để Thụy vương làm đế, mới là phúc của vạn dân, may mắn của quốc gia. Vì vậy, ngay hôm nay, dinendian.lơqid]on trẫm sẽ truyền lại đế vị cho Thụy vương......"
Nghe thế, không chỉ mặt Hiên Viên Diễm đen lại, gương mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẹp tuyệt thế, cũng dần dần tối sầm.
Đối với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, gương mặt càng lúc càng tối sầm, Hiên Viên Ly hoàn toàn coi như không thấy, tiếp tục tươi cười, giọng điệu vui mừng đọc lên.
"Thụy vương và Thụy vương phi, không những chim cá tình thâm, giống như đôi thần tiên quyến lữ; dung nhan, khí chất cũng như thần như tiên; bản lĩnh mưu trí lại càng không phải phàm nhân có thể đạt được, vươn tới cảnh giới vượt thần thắng tiên. Vì vậy, hoàn toàn xứng đáng là thần đế tiên hậu của Long Diệu hoàng triều!"