Giọng nói lạnh lùng của Trạm Kình vang lên làm Diệp Chí Tư không khỏi rùng mình một cái, một hồi lâu mới phản ứng lại, tới lúc anh ta hỏi Trạm Kình là có chuyện gì xảy ra thì hắn đã cúp máy.
Sắc mặt của Diệp Chí Tư có chút khó coi, từ chỗ ngồi đứng dậy, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa gọi cho mẹ mình, có thể từ giọng của Trạm Kình mà đoán được, lần này hắn thật sự rất giận dữ, nếu nửa giờ sau anh không thể đưa mẹ mình đi thì hậu quả không phải họ có thể gánh nổi đâu.
Điện thoại của Thiệu Tuệ Như rất mau được kết nối, không đợi Diệp Chí Tư mở miệng hỏi bà đang ở nơi nào thì đã nghe thấy tiếng khóc của Thiệu Tuệ Như truyền tới, "Chí Tư, mẹ làm Tri Vận bị thương rồi! Hức hức hức, mẹ làm Tri Vận bị thương rồi, Tri Vận chảy rất nhiều máu! Hức hức hức... đều là do mẹ không tốt, mẹ nhất thời kích động quên mất Tri Vận đang bị thương! Đều là tại mẹ không tốt! Đều là do mẹ không tốt! Đều tại mẹ hết! Hức hức hức..."
Thiệu Tuệ Như vô cùng đau lòng khóc, cảm xúc có phần không ổn định, phải đến một lúc lâu sau thì Diệp Chí Tư mới phản ứng lại, người mà bà gọi là "Tri Vận" trong miệng này là ai, anh ngạc nhiên hỏi lại, "Mẹ, mẹ đang ở biệt thự của Trạm Kình phải không? Sao mẹ lại tới đó?"
Sao mẹ anh lại biết Diệp Tri Thanh đã trở về? Còn biết Tri Thanh đang bị thương? Rốt cuộc ai đã nói chuyện này cho bà?
"Hức hức hức... Chí Tư, làm sao bây giờ? Tri Vận bị thương nghiêm trọng lắm! Miệng vết thương của con bé đáng sợ quá! Mẹ làm Tri Vận bị thương rồi! Nó có thể không cần mẹ hay không? Có phải sẽ lại bỏ mẹ nữa hay không? Hức hức hức..."
Diệp Chí Tư cảm thấy đầu đau nhức, tạm thời anh ta cũng không biết nên giải thích ra sao, giải thích đây không phải là Tri Vận, mà là Tri Thanh! Mà bây giờ cảm xúc của mẹ anh lại không ổn định làm sao có thể giải thích đầu đuôi mọi chuyện của Diệp Tri Thanh cho bà được, thôi thì cứ nhẫn nại trấn an mẹ mình trước: "Mẹ, không sao cả, không có việc gì đâu! Bây giờ con qua đó, mẹ chờ con nha."
"Ừ, con nhanh qua đây đi! Qua đây đi!"
"Vâng!" Sau khi ngắt điện thoại, anh ta liền gọi cho cha mình, "Cha, không biết mẹ đã nghe từ đâu chuyện Tri Thanh đã trở về, còn biết cả chuyện nó bị thương. Buổi sáng hôm nay mẹ đã tự chạy đến biệt thự của Trạm Kình, nhận nhầm Tri Thanh thành Tri Vận, còn làm Tri Thanh bị thương. Vừa nãy Trạm Kình gọi tới, vô cùng tức giận lệnh trong nửa giờ phải đưa mẹ rời đi, bây giờ con đang trên đường tới biệt thự của Trạm Kình."
"Con vừa gọi cho mẹ, hiện tại cảm xúc của mẹ không được ổn định, giờ cha có rảnh để qua đó không?" Những lúc cảm xúc của mẹ anh không ổn định thì chỉ có cha anh mới trấn an được.
Bên kia, Diệp Trạch Văn trầm mặt nói, "Chí Tư, phía Nam thị xảy ra một số chuyện, cha đang trên đường cao tốc tới đó, sẽ cố gắng đi thật nhanh, sớm nhất là chiều nay sẽ về, con cố gắng trấn an cảm xúc của mẹ lại."
"Nam thị?" Diệp Chí Tư càng đau đầu, sao lại trùng hợp thế này? Dường như kể từ sau khi Diệp Tri Thanh trở về, mọi chuyện điều náo loạn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bực bội.
Trong anh có chút bực bội, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói, "Cha, con biết rồi, con sẽ cố gắng chăm sóc mẹ, cha đừng lo quá."
"Ừ."
Công ty của Diệp thị cách biệt thự Trạm Kình không xa, thông thường đi mất nửa tiếng, nhưng lần này Diệp Chí Tư mất 25 phút lái xe nhanh tới.
Đồng thời khi ấy, Hứa Hoành Văn đã băng bó xong vết thương cho cô.
Cậu ta đứng lên, lau mồ hôi trên trán, sắc mặt không có thiện ý nói, "Giờ phải cẩn thận hơn nữa, nếu lại rách ra, e là thần tiên cũng khó cứu nổi."
Nghe vậy, Thiệu Tuệ Như càng thêm áy náy, đi tới trước Diệp Tri Thanh, cúi đầu áy náy xin lỗi, "Tri Vận, xin lỗi con, đều là do mẹ không tốt, con tha thứ cho mẹ được không? Mẹ đảm bảo, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa, con tha thứ cho mẹ nha con?"
Hứa Hoành Văn nhíu chặt mày, sắc mặt không tốt nhìn Thiệu Tuệ Như, người này là loại mẹ kiểu gì vậy? Tới chính con gái của mình cũng không nhận ra? Cậu nhìn sang Diệp Tri Thanh, cuối cùng cũng không nói gì.
Diệp Tri Thanh nhẹ nhàng nâng mí mắt, thản nhiên nhìn Thiệu Tuệ Như, "Bác này, bác nhận sai người rồi."
Giọng nói lạnh lùng của cô như một chậu nước lạnh đổ xuống, làm trái tim của Thiệu Tuệ Như đau nhói, bà đột ngột ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, khó lòng tiếp nhận được mà nhìn cô, "Tri Vận, con... con vừa mới kêu mẹ là gì?" Là bác sao? Tri Vận chán ghét bà sao? Cho nên không muốn nhận bà là mẹ mình?
Bà ngẩng đầu, mở to hai mắt, trước mắt không có bất luận chướng ngại nào mà nhìn thẳng vào cô, Thiệu Tuệ Như lúc này mới quan sát rõ khuôn mặt lạnh của cô, đột nhiên bà lắc đầu, âm thanh lộ ra vài phần sắc bén, "Không! Không! Cô không phải con gái tôi! Cô là ai? Vì sao lại giả dạng làm con gái tôi? Rốt cuộc cô là ai?"
Diệp Tri Thanh lạnh lẽo nhìn bà, người phụ nữ trước mặt này trông thật xinh đẹp đoan trang, đúng kiểu phu nhân nhà giàu, lúc này vẻ mặt bà ta dữ tợn hẳn, có điểm cay nghiệt nhưng vẫn không làm lu mờ đi khí chất vốn có, có lẽ vì bà là một người phụ nữ đã được che chở bảo vệ từ nhỏ, người phụ nữ nhận được vô vàn hạnh phúc.
Bà trang điểm rất tinh tế, thần sắc cũng rất tốt, nhưng cảm xúc hình như không ổn, vì trong ánh mắt ấy mang theo vài phần mơ hồ, và còn có chút bất an.
Mắt Diệp Tri Thanh chợt sáng, "Bác này, phiền bác nhìn cho kĩ, tôi cùng với con gái bác không hề giống nhau."
Giọng của cô vẫn lạnh như thế, nhưng lại có điểm lôi cuốn làm cho người đang cuồng loạn là Thiệu Tuệ Như cũng phải bình tĩnh lại đôi chút, bà nhìn kĩ Diệp Tri Thanh, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Không sai, ngoại trừ ngũ quan của hai người có chút giống nhau làm người ta nhìn thoáng tưởng một người.
Thì ngược lại nếu nhìn sâu vào hai mắt, sẽ phát hiện bọn họ không hề giống nhau. Diệp Tri Vận như đóa hoa trà kiều diễm tuyệt đẹp, đỏ tươi xán lạn, rực rỡ nhiều vẻ, còn Diệp Tri Thanh lại thản nhiên thờ ơ, như bông hoa cúc nhỏ.
Hai người đều xinh đẹp, nhưng người gần gũi chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ngay ra sự bất đồng ở hai người.
"Đúng! Cô không phải con gái tôi! Không phải con bé! Cô không phải!" Thiệu Tuệ Như vừa lắc đầu vừa lui người về sau.