Diệp Chí Tư vừa mới tới nơi, đúng lúc nghe thấy mẹ mình nhìn Diệp Tri Thanh nói câu này, "Cô không phải con gái của tôi! Cô không phải là con bé!" Diệp Chí Tư nghe xong cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Vì ban đầu Diệp Tri Thanh đã không muốn nhận lại bọn họ, bây giờ mẹ anh còn nói với cô mấy câu này, "Cô không con gái của tôi! Cô không phải con gái của tôi!", khửa khửa~~~
Diệp Chí Tự cạn cmn lời rồi.
Còn Hứa Hoành Văn giờ chỉ muốn tống cổ người phụ nữ này ra khỏi đây ngay.
Trạm Thừa không vui liếc nhìn Thiệu Tuệ Như, nhóc không thích cách bà ngoại nói chuyện với mommy của mình như thế.
Diệp Tri Thanh lạnh lùng nhìn Thiệu Tuệ Như, bà cũng đang nhìn cô và lắc đầu lùi về sau, cô mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói, tiếng nói ấy như chuỗi ngọc lạnh truyền vào tai người nghe, "Bác nói đúng, cháu không phải con gái bác."
Hứa Hoành Văn nhìn thoáng qua cô, nhưng vẫn không có ý muốn nói.
Trạm Thừa nhẹ nhàng nắm lấy một bên tay của cô, lặng lẽ đứng bên cạnh.
Diệp Chí Tư nhíu mày liếc Diệp Tri Thanh, rồi mới bước vào trong, anh ôm lấy bả vai mẹ mình, xoay người lại muốn đưa người đi, "Mẹ, mẹ ra ngoài đã nửa ngày rồi, có lẽ rất mệt mỏi, để con đưa mẹ về nhà."
Thiệu Tuệ Như thấy con trai mình tới, vẻ mặt mới thả lỏng đi, vui vẻ bắt lấy tay con mình, "Chí Tư, cô ấy không phải Tri Vận, không phải là Tri Vận, mẹ không có làm bị thương Tri Vận, mẹ không có làm bị thương Tri Vận, mẹ không có làm bị thương Tri Vận..." bất kể ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận thấy bà ấy đang vô cùng vui vẻ và phấn khích.
Hứa Hoành Văn nhìn bộ dạng vui vẻ phấn khích này của Thiệu Tuệ Như, cảm thấy vô cùng chói mắt, cậu lại cẩn thận nhìn sang cô lần nữa, thấy cô vẫn lạnh nhạt như vậy, như thể hai người không có bất cứ quan hệ nào, một chút cũng chẳng quan tâm tới thái độ của bà ta đối với mình.
Cô không biết rằng sự thản nhiên của cô lúc này đây lại làm người khác đau lòng!
Sắc mặt Hứa Hoành Văn càng kém hơn, lạnh nhạt nhìn mẹ con nhà này, "Tôi nói hai người đấy, có biết là người bệnh cần được nghỉ ngơi không? Cho nên mong hai người sớm rời khỏi đây ngay."
Diệp Chí Tư biết Hứa Hoành Văn đang tức giận với hành động của mẹ mình nên nhíu mày, "Hoành Văn, có lẽ người ngoài không biết nhưng chẳng lẽ cậu lại không biết rằng mẹ tôi có bệnh sao?"
Hứa Hoành Văn được coi là một nửa bác sĩ chữa trị cho mẹ anh, vốn cậu ta nắm rất rõ tình hình của bà, tinh thần bà luôn không ổn định, nên chuyện mà bà gây ra thực sự không phải do bà cố ý.
Hứa Hoành Văn cười lạnh, "Cho nên, tôi mong cậu nhanh đưa bác ấy về nhà nghỉ ngơi, tránh để cho bệnh chuyển biến xấu thêm."
Lời này của cậu chẳng kiêng nể gì, rõ ràng lúc này cậu đang vô cùng tức giận, vì một đám người này chỉ lo cho bản thân, mở miệng là nói Diệp Tri Thanh là em gái mình, là con gái mình, kết quả thì sao đây? Cuối cùng họ đã đối xử với cô ấy ra sao?
Cô ấy chỉ là cô gái 23 tuổi mà thôi!
Hiện tại còn là bệnh nhân!
Là một người bệnh vừa kề cận cõi chết trở về đó!
Bệnh trạng so với vị phu nhân cao quý này càng nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần!
Tại sao không có ai chịu đối xử tốt với cổ hả?
"Hứa Hoành Văn, cậu đừng có quá đáng!" Diệp Chí Tư đã nóng lên, "Mẹ tôi không phải cố ý, cậu còn muốn sao nữa? Cậu lại muốn tính toán so đo với một người bệnh như thế này à?"
Bạn nhỏ Trạm Thừa thấy bọn họ cãi nhau, rốt cuộc nhịn không được quát lớn, "Đủ rồi! Các chú đừng cãi nhau nữa! Mommy cần được nghỉ ngơi! Mommy đang rất mệt! Muốn được nghỉ ngơi!"
Từ nãy tới giờ Diệp Tri Thanh không nói gì, nhưng Trạm Thừa vẫn luôn nắm tay cô lại rõ vì nhóc cảm nhận được mồ hôi tuôn ra từ tay cô, cô không phải không biết đau, mà chỉ là không muốn nói ra mà thôi!
Không rên ra tiếng, không có nghĩa cô không đau!
Khóc không thành lời, không có nghĩa là lòng cô không tổn thương!
Tuy nhóc còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện không biết, không biết những người lớn này đang nói cái gì nhưng nhóc có thể cảm giác chân thật rằng lúc này mommy không được vui, lúc này mommy đang khóc!
Mommy đang khóc!
Chỉ là mommy không khóc ra nước mắt thôi!
Đều do những người lớn này, họ đã làm mommy bị thương, làm mommy đau lòng, làm mommy khóc!
Tất cả bọn họ đều là người lớn xấu xa!
"Thừa Thừa không thích mọi người! Mọi người đi đi! Nhanh đi đi! Hu hu hu... mọi người đi nhanh đi! Sau này Thừa Thừa không muốn thấy mọi người nữa!" Nếu những người lớn này không xuất hiện trước mặt mommy sẽ không thể làm mẹ đau lòng và khóc nữa!
Thừa Thừa khóc quát giận khiến Hứa Hoành Văn, Diệp Chí Tư, Thiệu Tuệ Như ngẩn người và cả cô cũng ngạc nhiên nhìn nhóc, đối diện ánh mắt đơn thuần mà quan tâm của nhóc, mắt cô khẽ động, rồi nhẹ nhành nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình.
Bé con cảm giác được Diệp Tri Thanh nắm lấy tay mình thì lập tức nín khóc, ngây ngô cười lên giống y đứa ngốc vậy, có là thằng đần cũng có thể nhận ra giờ nhóc đang rất vui.
"Lau nước mắt đi." Giọng nói của Diệp Tri Thanh đã tan rất nhiều hơi lạnh, mơ hồ không cảm nhận được nó nữa, âm thanh trong trẻo thoát ra, nhẹ nhàng đánh vào lòng người nghe, làm người nghe không khỏi gợn lòng.
Thừa Thừa ngây ngô cười, giơ tay lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt muốn được khen, "Hết rồi ạ!"
Diệp Tri Thanh chớp chớp mắt, hình như còn cười nữa, "Ừ, hết rồi."
Diệp Tri Thanh cười rất nông, nông đến mức gần như không nhận ra, nhưng nó lại bị Thừa Thừa và người đang lén quan sát kia đó bắt gặp, giờ cả người cô tựa như đắm chìm trong ánh nắng, tựa một đóa cúc nhỏ khẽ lay động dưới ánh nắng nhẹ nhàng, chậm rãi xuyên qua lòng người để lại dư vị không nói thành lời.
Tuy rằng, sắc mặt cô giờ vẫn tái và nhợt nhạt nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp khác, không hề nồng đậm nhưng dư vị của nó thật làm người ta khó quên được.
Hứa Hoành Văn cùng Diệp Chí Tư không bắt được nụ cười nhẹ thoáng qua của cô nhưng họ đều có thể cảm nhận được sự dịu dàng, ôn nhu ấy, vì đối với một người lạnh lùng thì đột ngột ôn nhu thực sự hiện rất rõ, cũng rất hiếm thấy được.
Hứa Hoành Văn cười khẽ, không ngạc nhiên chút nào, tuy người phụ nữ này lạnh lùng nhưng một khi cô đã tiếp nhận người nào thì rất dễ ở chung.
Diệp Chí Tư lại ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ tới, Diệp Tri Thanh một khi tiếp nhận ai sẽ biến thành người nhu hòa, làm người khác vô cùng thoải mái đến vậy.
Thiệu Tuệ Như xô Diệp Chí Tư sang một bên, nhào tới bên cạnh Trạm Thừa, giật mạnh tay nhóc ra khỏi tay cô, còn ôm nhóc cách xa ra, "Thừa Thừa, người phụ nữ này không phải mẹ con! Con đừng gần gũi quá!"
"Bà buông con ra! Bà buông con ra! Con muốn mommy! Con muốn mommy!" Trạm Thừa giãy dụa kịch liệt, sắc mặt trở trắng đi, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Kể cả Hứa Hoành Văn cùng Diệp Chí Tư đều sốt ruột đi qua đó, Hứa Hoành Văn giành nhóc kéo về phía mình, nhanh chóng trấn an bé, còn Diệp Chí Từ thì ôm mẹ anh lại, thấp giọng an ủi, "Mẹ, mẹ bĩnh tĩnh một chút, mẹ sẽ dọa Thừa Thừa đó!"
"Chí Tư, cô ta muốn cướp Thừa Thừa, cô ta muốn cướp đi Thừa Thừa của Tri Vận!" Thiệu Tuệ Như nắm chặt tay của cô, dữ dằn nhìn chằm chằm vào cô, "Cô là đồ phụ nữ chết tiệt, tôi sẽ không cho cô được như ý, tôi sẽ không để cô cướp mất Thừa Thừa!"
____oOo____
Hình ảnh minh họa của editor và beta sau khi đọc xong chương này. (ảnh hiện tại nguồn chính)