Đại Bát Hầu

Chương 119: Cự Lưu trận



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Trong tầng mây, Thiên Hành thả ngọc giản và bút trong tay xuống, cầm thẻ tre trên bàn đi tới trước mặt Thiên Bồng, dâng bằng hai tay.

- Nguyên soái, quân cánh Đông đã hoàn toàn bị áp chế. Đây là chiến báo.

- Ồ?

Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, vươn tay nhận lấy chiến báo, tùy ý nhìn lướt qua:

- Nguyên soái bên phe yêu quái là ai?

- Một con khỉ thành tinh.

- Không có tên à?

- Tạm thời vẫn chưa biết, không nằm trên dánh sách truy nã.

Thiên Bồng vuốt thẻ tre trong tay, chậm rãi ngẩng đầu suy tư, nói:

- Ngươi nói, có khi nào là con lần trước ở núi Côn Lôn?

- Dựa theo miêu tả của thám báo thì có chút giống.

- Một con khỉ có lông màu vàng sậm à... thêm hắn vào danh sách truy nã đi, treo thưởng một vạn kim tinh.

Nói xong, Thiên Bồng tiện tay trả lại chiến báo cho Thiên Hành.

Thiên Hành hai tay nhận lấy chiến báo, hỏi:

- Một vạn... có phải hơi cao không? Hiện nay vẫn chưa rõ thực lực của hắn đã ra giá cao như vậy?

- Nhìn từ trước mắt, hơn nửa là bên Giao Ma Vương đấu tranh nội bộ, rất có khả năng bởi vì do con khỉ này tạo phản. Đã bao nhiêu năm phe yêu chưa từng có tướng soái rồi?

Thiên Bồng quay mặt lại mỉm cười nói với Thiên Hoành:

- Giá này thực ra là hơi thấp rồi. Hiện nay yêu vương cảnh giới Hóa Thần chân chính nằm trong danh sách truy nã của Thiên Đình bao gồm cả Giao Ma Vương thì tổng cộng có ba trăm mười lăm con, nhưng xét cho cùng đám bọn chúng lại chẳng có một tên nào dám ra mặt. Mà con khỉ này, ngươi xem chiến thuật của hắn, chẳng lẽ hắn tự mình chạy trốn sẽ khó hơn công kích Huyền Quy bộ à? So sánh thì loại yêu này mới là nguy hiểm nhất.

Thiên Hành lặng lẽ gật đầu.

- Quân cánh Đông thế nào rồi?

- Sẽ nhanh chóng gặp phải chiến hạm bên phe yêu thôi.

- Yêu thành thì sao?

- Vẫn không có động tĩnh gì.

- Vẫn không có động tĩnh...

Thiên Bồng hừ cười ra tiếng:

- Coi bộ Giao Ma Vương và họ Tiết họ Trác chẳng khác gì nhau, có tiếng mà không có miếng. Tiếp tục quan chiến, chú ý nghiêm ngặt động hướng bên phía yêu thành.

- Vâng!

...

Lúc này Trác tướng quân trên boong thuyền của quân cánh Tây nhìn về phía bốn chiếc chiến hạm từ xa xa chậm rãi bay về phía bọn hắn bên này.

Mấy chiếc chiến hạm này nhìn tàn tạ bất kham, thỉnh thoảng còn rơi mất mấy mảnh gỗ, không khỏi khiến Trác thiên tướng lo lắng có khi nào chẳng đến được trước mặt gã thì đã tự mình rơi xuống.

- Từ thật xa chạy tới đây... lại chia cho ta thứ thế này!

Gã oán hận nện một quyền lên mép thuyền:

- Bỏ đi, có so với không có tốt hơn. Toàn quân cảnh giới ~!

- Rõ!

Ở phía sau gã, trên lầu gác vốn là đài chỉ huy của chiến hạm, một miếng ngọc giản xinh xắn đang không ngừng lấp lóe ánh sáng trắng, nhưng chẳng có ai thèm để ý.

...

Bắn hết tất cả đạn tín hiệu, Tiết tướng quân lại lấy ngọc giản liên hệ trực tiếp với Trác tướng quân ra rống hai câu.

- Vẫn không trả lời sao tướng quân?

Tiếu tướng bên cạnh vội vàng hỏi.

- Vẫn không. Có lẽ hỏng rồi. Không sao, mọi người không cần lo lắng, ổn định trận tuyến! Nhìn thấy đạn tín hiệu của chúng ta, Trác thiên tướng sẽ nhanh chóng phái người tới cứu chúng ta! Chỉ cần hạm đội của Trác thiên tướng tới, đám yêu quái này vẫn chẳng là cái thá gì cả.

Gã thở hồng hộc nói.

Dưới khôi giáp nặng nề đã sớm là mồ hôi đầm đìa.

Trong đôi mắt đó tràn đầy không cam lòng, lại không nhìn thấy được chút chiến ý nào, chỉ có oán hận vô tận.

Vào giây phút này đây, tâm trạng của gã hỏng bét trước nay chưa từng có.

Vốn có thể nhận được nhiệm vụ mua bán kiểu không vốn này từ Tăng Trưởng Thiên Vương phải là chuyện tốt đẹp đối với thiên tướng trấn thủ Nam Thiên Môn khuyết thiếu quân công như gã mới đúng, dù nằm mơ cũng phải cười tỉnh, nhưng ai ngờ được sẽ trở thành thế này?

Đều trách bản thân quá qua loa, nhưng Huyền Quy bộ không phải là lần đầu tiên tiêu diệt đầm Ác Long, nói chính xác thì trong hơn một trăm lần sẽ có hơn ba mươi lần vị Tiết thiên tướng này đều tham gia.

Từ trước đến nay đều là xử lý thế này cả, chưa từng xảy ra chuyện. Không ngờ, Giao Ma Vương luôn phục tùng lần này lại trở mặt!

Trước mắt nhân lực của mình kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, cho dù thuận lợi đột phá vòng vây, vẫn không bỏ được tội danh chỉ huy không thỏa đáng. Về sau chuyện tốt thế này chỉ sợ sẽ không rơi vào trong tay mình nữa.

Lửa giận hừng hực đang thiêu đốt trong lòng gã.

Bất luận thế nào, nếu lần này có thể trở về thì gã nhất định phải xử lý tên Giao Ma Vương đáng chết đó, dù chân trời góc bể đừng hòng mong mà thoát được!

Tiết tướng quân âm thầm quyết định chủ ý trong lòng, gã siết chặt quả đấm, há miệng gào lớn:

- Tất cả thiên tướng dựng Cự Lưu thuật lên cho ta! Trăm người một tổ thay phiên, lấy Ngư Lân trận chống cự quân địch! Nếu có thể thắng được trận chiến này, bản tướng sẽ trọng thưởng!

- Rõ ~!

Nghe được mệnh lệnh của Tiết tướng quân, binh tướng bắt đầu hành động.

Tình hình trước mắt nếu là quân đội ở thế gian, có thể nói chắc chắn là bại cục, đã định trước không thể nào thoát khỏi kết cục toàn quân bị diệt.

Nhưng thiên quân vẫn là thiên quân, đội quân trấn thủ Nam Thiên Môn này tuy rằng quanh năm khuyết thiếu huấn luyện, quân kỷ không tập trung, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa.

Chỉ lát sau thiên binh ở trong tuyệt vọng đã bình tĩnh bắt đầu khởi động phòng ngự có hiệu quả.

Khỉ Đá vẫn đứng trên vách đá lẳng lặng nhìn chăm chú chiến cục.

Dưới vách đá, thiên quân đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh suy sụp, chiến tuyến vốn đã sắp đứt bắt đầu đè ép về bên phía chúng yêu, lực lượng trung kiên nhờ bảo tồn hoàn hảo khiến sĩ khí từ từ khôi phục.

Tuy nói chiến tổn của quân cánh Đông đã hơn nửa, nhưng nếu xem kỹ thì sẽ phát hiện những kẻ chết trong hỗn loạn đều là thiên binh cảnh giới Nạp Thần, thiên tướng cảnh giới Luyện Thần trở lên hao tổn rất ít.

Vào giờ khắc này, số lượng thiên binh đã giảm mạnh, năm mươi tên thiên tướng chống đỡ Cự Lưu thuật hình thành lồng bảo hộ có thể bao phủ phần lớn thiên binh ở bên trong, đồng thời giữ vững trạng thái chiến đấu.

Những lồng phòng ngự bán trong suốt đủ các loại màu sắc pháp danh là Cự Lưu trận, là thuật pháp tiêu chuẩn của thiên quân, cùng loại thuật pháp với hồi đó Dương Thiền thi triển ở trên người Khỉ Đá dùng để ngăn cản mũi tên.

Khác biệt là thuật pháp mà Dương Thiền thi triển chỉ có thể bảo hộ được một người, có thể phong kín bốn phương tám hướng chặt chẽ không kẽ hở, thích hợp dùng cho tác chiến đơn thể.

Mà Cự Lưu thuật chỉ chống đỡ phòng ngự được ở một phương hướng, phạm vi càng lớn thì càng cứng rắn, thích hợp dùng để tác chiến trong quân đoàn.

Lúc này, nhìn từ xa, đỉnh đầu đám thiên binh như chống lên những chiếc ô khổng lồ trong suốt tầng tầng lớp lớp ngăn cản phần lớn những mũi tên ở bên ngoài.

So sánh thì mưa tên từ trên vách núi bắn xuống của phe yêu bên này đã khó giành được hiệu quả lớn hơn, mà chúng yêu dũng mãnh xông về phía thiên binh, bởi vì hỗn loạn mà không thể nào phát huy được chiến lực.

Lợi thế của mai phục đã dần biến mất.

Nhưng dù vậy thì Khỉ Đá cũng không biết nên làm gì, đám yêu chúng này vốn chưa từng được nhận bất kỳ huấn luyện hợp tác nào.

Hôm nay có thể dựa vào sĩ khí cao vút để chống đỡ duy trì cho uy thế yếu ớt đã là kết quả lớn nhất. Nếu lúc này bảo bọn chúng tập thể rút lui, vậy tiếp sau đó có thể áp chế được đám thiên quân đã bắt đầu bình tĩnh trở lại hay không, chỉ sợ còn không biết được.

Mà nếu chỉ mặc kệ, vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ không thể nào giành được chiến quả, đám yêu quái này thật vất vả mới nâng cao được sĩ khí sẽ biến mất tăm tích, bản thân cũng sẽ mất đi cơ hội duy nhất để tiêu diệt hết quân đoàn thiên quân này.

Khỉ Đá một tay chống Hành Vân côn, một tay cầm mấy miếng ngọc giản dán bên môi.

- Đoản Chủy.

- Có.

- Tình huống cánh Tây bên kia thế nào rồi? Chắc bọn chúng đã nhìn thấy tín hiệu rồi chứ.

- Nhìn thấy rồi, một đám thiên binh đứng trên boong thuyền nhìn luôn. Nhưng hình như không định qua viện trợ, đầu chiến hạm chưa từng đổi hướng, cũng không biết là chuyện gì nữa.

- Cũng tốt. Có phát hiện được dị thường nào khác không?

- Ừm... Chúng ta lại tổn thất ba thám báo nữa rồi...

Khỉ Đá hơi trầm mặc, trả lời:

- Đã biết, tiếp tục theo dõi chặt chẽ. Tốt nhất là có thể điều tra được thám báo thiên quân không có ký hiệu đó từ đâu tới, người của bọn chúng có bao nhiêu.

- Rõ.

Khỉ Đá chuyển qua miếng ngọc giản thứ hai ra:

- Dương Thiền, đã chuẩn bị pháp trận xong chưa?

- Sắp rồi, sắp xong rồi.

Bên kia ngọc giản truyền tới tiếng thở dài của Dương Thiền:

- Giao hẹn rồi nhé, ta giúp người đánh trận này xong thì phải lập tức rời khỏi đây. Thiên Đình sẽ nhanh chóng nhận được tin tức thôi, đến lúc đó nếu còn ở lại đây thì chết chắc rồi.

- Nhất định.

Khỉ Đá hơi dừng chốc lát, nói tiếp:

- Cực khổ cho cô rồi.

- Ít nói mấy lời dễ nghe đi, quen biết ngươi là do ta xui xẻo.

Lấy ra miếng ngọc giản thứ ba đồng thời dán đến bên môi.

- Đại Giác, Lão Ngưu.

- Gì vậy? Mọe nó... có tin ta đánh ngươi không? Không phải nói ngươi.

- Nơi này rất bận. Móa! Ta chém chết ngươi ~!

Đoán chừng hai tên này đang tác chiến ở tuyến đầu.

- Đừng có đánh bậy, nhanh rút thôi, dẫn theo mọi người thực thi theo kế hoạch trước đó. Nơi này giao cho ta là được.

- Được!

- Hở... được.

Một đám yêu chúng cầm một lá cờ lớn chữ Giao màu đen đứng ở trên gò núi, vung vẫy điên cuồng.

Trong sóng triều chen chúc, một bộ phận yêu quái bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, yên lặng rời khỏi chiến tuyến.

Khỉ Đá thu một đống ngọc giản lại, vặn vặn cổ phát ra tiếng răng rắc:

- Nên giải quyết khúc sau rồi, vẫn phải tự mình ra tay.

Nói xong, từng trận mây mù nhanh chóng ngưng tụ xung quanh hắn.

Trong ánh nhìn chăm chú của một đám yêu chúng cung thủ trên vách đá đã dừng cuộc xạ kích vô dụng, hắn nhảy xuống khỏi vách đá.

- Cân Đẩu Vân!

Mấy cơn gió thổi tới, cả người Khỉ Đá cũng bắt đầu xoay tròn nhanh chóng, chỉ nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng đen trực tiếp xông xuống phía dưới.

Thời gian cấp bách, nhưng đã đột phá cảnh giới Luyện Thần, lúc này hắn đã nắm giữ bước đầu của Cân Đẩu Vân.

Cân Đẩu Vân này thuộc về thuật pháp cao cấp của Hành giả đạo, trong thuật pháp phi hành cũng thuộc về thượng thượng phẩm.

Muốn nắm giữ hoàn toàn, ít nhất cần phải là cảnh giới Hóa Thần Thái Ất Kim Tiên vị giai mới có thể, cũng chỉ có đến lúc đó mới có thể xài được một cái lộn nhào mười vạn tám ngàn dặm.

Khỉ Đá giờ đây nắm giữ chỉ là một chút da lông thôi, nhưng chỉ vậy so với mấy pháp thuật phi hành khác không biết đã tốt hơn gấp mấy lần.

Thấy một luồng sáng đen từ không trung đang điên cuồng lao xuống, sáu bảy tên thiên tướng cảnh giới Luyện Thần vội tụ tập thuật pháp vào cùng một chỗ.

- Ầm ~

Một tiếng vang lớn, từng khí tức bén nhọn quét tới bốn phía, Khỉ Đá đánh mạnh vào tầng trên cao nhất Cự Lưu trận.

Trong âm thanh cực lớn, bất luận là thiên binh hay là chúng yêu đều giật mình.

Trong nháy mắt đó, tiếng binh khí đánh nhau và tiếng hô giết vang vọng giữa sơn cốc đột nhiên biến mất. Tất cả đều nín thở, ngẩng đầu nhìn về phía Khỉ Đá đang bay giữa không trung nhếch miệng, khuôn mặt dữ tợn.

- Chết cho ta!

Không hề dừng nghỉ, Khỉ Đá hơi lùi lại, quát lớn nện mạnh Hành Vân côn lên Cự Lưu trận tầng trên cùng.

Lại một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, Cự Lưu trận màu vàng nhạt ở tầng trên cùng lấp lóe vài cái đã biến mất tăm.

Mà ở trên mặt đất, thiên tướng chống trận lập tức phun máu, rõ ràng đã bị nội thương.

Tất cả thiên binh thiên tướng đều ngơ ngẩn - đây là kẻ nào vậy?

Một kích đã có thể đánh nát Cự Lưu trận của thiên tướng cảnh giới Luyện Thần!

Chẳng lẽ là... cảnh giới Hóa Thần?

Tiết Thiên tướng cả kinh lùi về sau một bước:

- Chẳng lẽ... chẳng là đầm Ác Long ngoại trừ con lươn kia còn có Hóa Thần khác sao? Không... không thể nào!

Kèm theo còn có tiếng hoan hô ngập trời vang vọng của đám yêu:

- Hầu ca! Hầu ca! Hầu ca! Hầu ca vạn tuế!

Giây phút này đây, sĩ khí của đám đại quân yêu tộc vốn hơi dao động lại tăng cao!

Còn chưa kịp chờ đối phương hồi phục tinh thần, Khỉ Đá xoay Hành Vân côn lại đánh một kích mạnh!

- Ầm ~!

Cự Lưu trận tầng thứ hai vỡ nát!

Đột phá đến cảnh giới Luyện Thần, Hành Vân côn trong tay Khỉ Đá giờ đây đã sớm là một ngàn tám trăm cân, hắn dùng hết toàn bộ sức lực đánh một kích tương đương năm ngàn cân.

Thiên tướng cảnh giới Luyện Thần tu Ngộ giả đạo bình thường làm sao đỡ được?

Nói cho cùng chiến trường không phải là nơi cho Ngộ giả đạo.

- Lên! Quét sạch đám nhóc con này!

Trong đám yêu vang lên tiếng hô hoán rung trời, mỗi một yêu quái đều trở nên phấn khích vô cùng, bọn chúng chen lấn nghiền áp về trận tuyến của đám thiên quân.

Giờ phút này, sắc mặt của Tiết thiên tướng đã trắng bệch.

Vào lúc Khỉ Đá xoay tròn Hành Vân côn lần thứ ba, một thiên tướng lập tức lớn giọng hét lên:

- Triệt!

Lập tức mấy tầng Cự Lưu trận trên cùng đã biến mất, chỉ còn lại Cự Lưu trận sắc đỏ tươi ở tầng cuối cùng.

- Ầm ~!

Lại một kích nặng nề đánh xuống.

Thiên tướng lớn giọng hét nọ khóe miệng chảy máu, chỉ là Cự Lưu trận sắc đỏ này không vỡ nát tán đi như mấy cái trước đó, ngược lại chấn ngược khiến hổ khẩu của Khỉ Đá đau nhức.

Thiên tướng này Khỉ Đá nhận ra, phẩm cấp của gã trong đám thiên tướng không cao lắm, nhưng ngoại trừ tên chủ tướng củi mục ra thì là thiên tướng cảnh giới Hóa Thần duy nhất.

Cảnh giới Hóa Thần, khó trách.

- Thêm một lần nữa! Hầu ca! Thêm một lần nữa! Chấn nát ngủ tạng lục phủ của gã! Ha ha ha ha!

Chúng yêu có kẻ gào thét ra tiếng.

Đám thiên binh lập tức khủng hoảng, mặc kệ là ai đều nhìn ra được, lại thêm một kích thì sẽ gánh không nổi nữa.

Khỉ Đá xoay tròn Hành Vân côn, hắn vẫn còn muốn đánh tiếp, lại thấy mấy thiên tướng tán đi Cự Lưu trận ở tầng dưới cùng, nhao nhao lấy pháp khí của mình ra.

Lúc này mưa tên trên vách đá đã ngừng. Thiên tướng còn lại bắt chước theo, cũng tán đi Cự Lưu trận thi triển các thuật pháp của mình.

Chỉ nháy mắt bảy thanh phi kiếm, mười hai chiếc bánh xe có gắn đinh nhọn đánh về phía Khỉ Đá, nối đuôi ở phía sau còn có vô số linh lực oanh kích.

Tiết tướng quân đứng ở trong đội ngũ cũng lấy ra một lá cờ nhỏ màu đen, bên trên thoáng cái xuất hiện mười mấy khuôn mặt người như ẩn như hiện phát ra tiếng cười khủng bố gào thét xông thẳng về phía Khỉ Đá.

- Vân Quỷ phiên? Cũng tốt!

Khỉ Đá khẽ mỉm cười, quay người né tránh qua bên cạnh.

Phía sau, mưa tên trên vách đá lại tiếp tục.