Đại Bát Hầu

Chương 120: Lời nói bông đùa trước trận chiến



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Phi kiếm của thiên tướng chém sắt như chém bùn. Nơi bánh xe gắn đinh kia đi qua thì dù là đất đá cứng rắn nhất trong núi cũng bị nghiền thành phấn vụn. Nhờ có linh lực của cảnh giới Luyện Thần, chỗ đất đá bị đập trúng sẽ lập tức nổ ra một cái động, hơn nữa tốc độ của bánh xe còn nhanh hơn.

Còn về Vân Quỷ phiên của Tiết thiên tướng, nơi bị ác quỷ do nó phóng thích ra chạm phải thì sẽ lập tức sinh ra ảo giác địch ta chẳng phân biệt được.

Những thứ này đều là vũ khí sắc bén dùng để tác chiến quân đoàn trong thiên quân. Nếu lúc đầu hai quân xung kích chính diện mà không phải phe yêu mai phục thì tác dụng của những vũ khí này đều có thể tưởng tượng được.

Nhưng giờ đây dù uy lực có lớn hơn nữa, cũng phải đánh trúng mới được a.

Lại thấy Khỉ Đá cưỡi Cân Đẩu Vân nhanh chóng vòng quanh chiến trường xông trái xông phải tránh né lên xuống. Đống lớn phi kiếm xoay tròn theo sát phía sau xoắn nát tất cả vật cản thành mảnh vụn. Linh lực oanh kích rơi lả tả xung quanh hắn đánh lên nham thạch khiến chúng nổ tung cát đá bay đầy trời. Mà ác quỷ lại đuổi theo chặn đường không chịu buông bỏ.

Giằng co một lúc lâu, lại không phân ra được thắng bại.

Vào lúc các loại pháp khí như thể đã vây bắt được Khỉ Đá, hắn luôn có thể đột nhiên tăng tốc rời khỏi vòng vây. Vào lúc pháp thuật như thể sắp đánh trúng lên hắn, hắn lại có thể lách người né đi...

Khỉ Đá cưỡi Cân Đẩu Vân như một con lươn trơn tuột túm thế nào cũng không được, rõ ràng tốc độ không nhanh nhưng lại có thể đột nhiên tăng tốc, rõ ràng hướng về phía Đông, lại có thể trong tình huống không hề chuẩn bị bỗng nhiên chuyển về phía Tây.

Nhìn có vẻ như đang cố ý trêu tức chúng tướng.

Trong chúng yêu lại tuôn trào tiếng hoan hô ngập trời, sĩ khí vốn đã cao ngất tiến thêm một bước tăng vọt.

Cùng với lúc đó, đám thiên binh mất đi sự bảo hộ của Cự Lưu trận lại bại lộ dưới công kích mưa tên của chúng yêu, máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu rên không dứt.

Mưa tên như thoi đưa, đối với những thiên tướng tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Thần có pháp thuật có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với thiên binh cảnh giới Nạp Thần thì tuyệt đối là trí mạng.

Thiên binh tu Hành giả đạo cảnh giới Nạp Thần thực lực khá mạnh có lẽ sẽ không sợ hãi mấy mũi tên, nhưng bọn hắn làm sao có thể trong lúc đề phòng mưa tên, còn phải ứng phó chúng yêu đột kích nghiền ép trước mặt chứ?

Chỉ nháy mắt, trận tuyến thiên quân thật vất vả mới ổn định được lại lần nữa rơi vào biên giới tan vỡ. Mà từ lúc Khỉ Đá tham gia chiến cục thì đám yêu chúng đã trở nên điên cuồng vô cùng.

Đối với yhiên quân thì chiến cục trước mặt lại đang phát triển về hướng tai nạn.

Trong màn mưa tên, Tiết thiên tướng vẫn điều khiển Quỷ Vân phiên trợn to mắt, tròng mắt chuyển động nhanh, nỗ lực bắt được quỹ tích của Khỉ Đá, thế tay không ngừng biến hóa, miệng cứ lầm bầm, nhưng cố gắng ra sao gã vẫn không cách nào đưa một tia quỷ phách lên người của Khỉ Đá được.

Giây phút này đây, cùng lúc khống chế hơn năm mươi con ác quỷ với gã đã là gánh vác vượt qua cực hạn.

Mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán trượt xuống, gã loáng thoáng phát hiện ra được kế sách của đối phương.

Thủ đoạn này của Khỉ Đá căn bản không phải muốn đấu pháp chính diện với bọn hắn, chỉ đơn thuần là làm giảm phòng ngự phe bọn hắn. Chỉ cần kiềm chế đám thiên tướng, trong tình huống không có thiên tướng chống đỡ Cự Lưu trận, thiên binh sẽ bại lộ hoàn toàn trong màn mưa tên.

Mà đa số thiên tướng trong thiên quân đều là tu Ngộ giả đạo. Ở trong quân đội, Ngộ giả đạo phối hợp đoàn chiến tốt hơn Hành giả đạo. Nhưng một khi thiên binh tổn thất gần như không còn, số lượng lớn cảnh giới Nạp Thần yêu tu đánh cận chiến...

Lúc này mới bắt đầu là tai nạn chân chính!

Chỉ cần thiên binh bị tiêu diệt sạch sẽ, đám thiên tướng đối diện với hơn ngàn yêu quái trước mặt, e rằng chỉ còn một con đường chết.

Nói không chừng còn chưa kịp đợi được cứu binh tới thì đã toàn quân bị diệt rồi!

Nghĩ đến đây gã bèn dừng khống chế Quỷ Vân phiên:

- Nghe đây, chúng ta kết thành trận, cùng phá tan phòng ngự phía trên.

Âm lượng câu này không lớn, có thể nghe được câu này chỉ có mấy thiên tướng bên cạnh, bọn hắn lập tức kinh ngạc.

"Chúng ta" hẳn là chỉ thiên tướng có tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Thần, "chúng ta" đi rồi, vậy "bọn họ" - những thiên binh này phải làm sao đây?

- Tiết tướng quân, làm vậy... chúng ta trở về phải ăn nói thế nào?

Có thiên tướng do dự hỏi.

- Ăn nói? Các ngươi còn muốn ăn nói gì?

Tiết thiên tướng hít thở dồn dập, rống lên:

- Nếu các ngươi thật sự sợ phải ăn nói thì cứ ở lại đây, chết rồi thì không cần ăn nói nữa!

Sau tiếng rống đó, có mặt ở đây bất luận là thiên binh hay thiên tướng đều nghe được rõ ràng.

Từng tên trong bọn hắn trợn mắt há mồm nhìn về phía chủ tướng của mình - Tại Thiên Đình, bại tướng vứt quân chạy trốn tuyệt đối là trọng tội!

Thấy chúng tướng phản ứng quá lớn, Tiết thiên tướng cắn răng, căm tức nhìn những khuôn mặt đang kinh ngạc trước mắt, nói chậm rãi:

- Đây cũng là cách khi hết cách, muốn đi cùng với ta thì đi, mấy người khác tự nhìn mà làm đi.

Nói xong gã bèn nhanh chóng giương đôi cánh sau lưng ra, từng luồng mây mù ngưng tụ dưới chân gã.

Thấy tình hình đó, hơn mười thiên tướng cũng nhao nhao giương cánh.

- Ô?

Khỉ Đá mới kịp thở được một hơi trong sự truy kích vừa rồi, đang trôi nổi giữa không trung ở chỗ xa, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:

- Đây là muốn cứng rắn xông ra à, chơi vậy đám lâu la này có đồng ý chưa?

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong đám thiên binh lập tức nháo nhào.

Thiên binh chiến đấu ở tuyến đầu đều lui bước, tình hình đến bước này, bọn hắn làm sao còn dốc lòng tác chiến được?

- Tướng quân ~! Ngài không thể làm vậy được!

Một thiên binh nhào qua ôm lấy chân của Tiết thiên tướng:

- Ngài không thể vứt bỏ bọn ta!

- Cút đi!

Tiết thiên tướng nhấc chân đạp thiên binh đó, trừng lớn mắt nhìn chung quanh rống lớn:

- Các ngươi muốn theo cũng được, nếu có thể theo kịp thì mọi người cùng đột phá vòng vây. Nếu không theo kịp... mọi người yên tâm, bản tướng nhất định đệ trình lên Thiên Đình, kiếp sau trả cho các huynh đệ một tạo hóa.

Lời nói này nghe thật quang minh chính đại, nhưng lời còn chưa dứt đã thấy Khỉ Đá bay lướt qua đỉnh đầu bọn hắn, pháp trận trong lòng bàn tay lấp lóe hấp thụ mấy hồn phách thiên binh tử trận:

- Hay là cứ đệ trình với ta đi, hồn phách rơi vào trong tay ta, Thiên Đình cũng không quản được. Ha ha ha ha!

- Ngươi ~! Con yêu hầu ngươi đừng kiêu ngạo! Đợi bản tướng trốn ra được, nhất định sẽ dẫn binh tướng đem ngươi thiên đạo vạn quả, bầm thây vạn đoạn!

- Ồ? Vậy cơ à.

Khỉ Đá cười đùa đứng lơ lửng trên vách núi, chống Hành Vân côn nói:

- Vậy thì ta không thể thả ngươi đi được nhỉ? Rồi, người khác đột phá vòng vây ta không cản, chỉ cản mình ngươi!

Nói xong Khỉ Đá cười cười:

- Các vị, đi thong thả không tiễn nhé. Để lại đầu chủ tướng của các ngươi là được.

Mấy câu rơi vào tai, Tiết thiên tướng lập tức nổi trận lôi đình, sắc mặt tím tái.

Gã cúi đầu nhìn thấy thiên binh thiên tướng xung quanh đều ngậm miệng không nói một lời, như đang chờ xem trò cười của gã.

Chỉ nghe "keng" một tiếng, gã rút trường kiếm bên hông ra, gào thét:

- Mọi người theo ta giết yêu hầu này trước, sau đó lại xông ra!

Lời còn chưa dứt thì đã nghe được Khỉ Đá ở trên đỉnh đầu nói chen một câu:

- Các ngươi đừng để ý gã. Vừa nãy không phải nói theo kịp thì theo, không theo kịp thì gì ấy hả? Các ngươi đừng theo nữa, lượt đầu cứ để gã xông ra. Nếu giết được gã, lão tử cam đoan vòng tiếp theo các ngươi có xông ra cũng chẳng cản một ai cả. Thế nào?

Tiết thiên tướng giận sắp nổ tung rồi.

Gã dầu gì cũng là người từng đánh trận, còn chưa từng nhìn thấy thủ lĩnh phe địch nào vô sỉ thế này.

Chiến đấu dưới vách núi vẫn còn đang tiếp diễn, thiên quân quân tâm dao động giờ đây có thể nói là binh bại như núi đổ.

Tiết thiên tướng do dự siết chặt nắm đấm, run rẩy.

Khỉ Đá thì tiếp tục lơ lửng trên không trăm trượng, móc lỗ tai:

- Thế nào, không xông nữa à? Còn không xông thì không kịp nữa đâu. Vị đại ca này không tính bảo vệ thuộc hạ mà anh dũng hy sinh đấy chứ? Ngươi yên tâm, ngươi vì bọn hắn mất cả hồn phách, chờ bọn hắn an toàn rút lui, nhất định sẽ giúp ngươi thỉnh công quân với Ngọc Đế. Còn bên phía ta ấy à, thấy ngươi anh dũng như vậy, trở về nhất định cũng sẽ cầu xin Giao Ma Vương của bọn ta làm đại tang lễ an táng thi thể cho ngươi. Như vậy có được không?

Nói xong hắn vươn tay gẩy một cái, búng ráy tai vừa mới móc ra lên trên mặt Tiết thiên tướng.

- Ngươi... ngươi...

Tiết thiên tướng run rẩy vươn tay chỉ một ngón về phía Khỉ Đá, lại nhất thời không nói nên lời.

Cuộc chiến này sao lại đánh thành như hiện giờ chứ?

- Nào nào nào, để gã xông, các ngươi đừng ngăn cản.

Khỉ Đá cười đùa than thở.

Tiết thiên tướng cúi đầu rống giận với đám thiên tướng:

- Các ngươi rốt cuộc có theo ta xông ra không?

Mỗi một tên thiên tướng đều cúi đầu, không mở miệng.

Chỉ một thiên tướng hơi lẩm bẩm một câu:

- Tiết tướng quân, bằng không... ngài uất ức chút đi?

Vừa nghe thấy câu này, khóe miệng Tiết thiên tướng co rúm, biểu cảm trên mặt lập tức vặn vẹo, ngơ ngác nhìn thiên binh thiên tướng xung quanh:

- Các ngươi... các ngươi là chuẩn bị nhìn ta chết à? Ta làm thịt các ngươi ~!

Gã thẹn quá thành giận quơ kiếm về phía thiên binh bổ nhào về phía mình vừa nãy.

Thoáng cái thiên quân dưới vách núi chỉ còn lại chút ít trở lên hỗn loạn, tiền tuyến sụp đổ càng nhanh hơn.

- Ơ, còn nội chiến?

Khỉ Đá huýt sáo một tiếng, nhảy lên một cây tùng khô trên vách núi:

- Thời gian không nhiều đâu, mọi người động tác nhanh nhẹn lên chút nào.

- Rõ ~!

Chúng yêu đều vung vũ khí trong tay đáp lời.