Đại Bát Hầu

Chương 121: Tuyệt kế



Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

Bốn chiếc quân hạm bằng gỗ lung la lung lay bay tới chỗ quân cánh Tây.

Trên boong thuyền, cột buồm của chiến hạm kia kín đặc yêu quái, con nào con nấy đánh trống reo hò không thôi. Nhìn khí thế hung hăng đấy, thế nhưng vẻn vẹn bốn tàu chiến hạm có thể chở được bao nhiêu đây?

Chiến hạm này còn nhỏ hơn cả chiến hạm nhỏ nhất của quân cánh Tây nữa.

Tính toán ra, thì nơi này tối đa cũng chỉ có hai ngàn con yêu quái là cùng. Nếu dưới boong tàu kia không chứa đầy yêu, thì cùng lắm nơi này cũng chỉ xấp xỉ một ngàn mà thôi.

Đội hình này khiến cho Trác thiên tướng dàn quân xuất trận không thể nào dậy nổi tinh thần lên được.

Có tới hơn hai vạn con yêu, rốt cuộc bản thân chỉ được chia cho có hai ngàn con... không, có lẽ còn chưa đến hai ngàn nữa. Như vậy làm sao y có tinh thần tốt được? Chút quân công ấy không đủ dính kẽ răng.

Buông kính thiên lý xuống, y oán hận vuốt vuốt mũi, nghiêng mặt qua hỏi:

- Bọn chúng bay thế kia thì bao lâu nữa mới bao được vào chiến trường dự tính?

Thiên binh bên cạnh cúi đầu, dùng thước gỗ đo lường tính toán, rồi ngẩng lên báo:

- Hồi bẩm tướng quân, ít nhất phải nửa canh giờ nữa. Làm sao bây giờ? Chúng ta đợi sao?

- Đợi cái rắm.

Trác thiên tướng không kiên nhẫn liếc nhìn gã rồi xoay người sang chỗ khác nhìn đám thiên binh đã triển khai trận hình trên boong thuyền. Y rút bội kiếm bên hông vung vẩy hai cái, có điều cả buổi cũng không hô lên được câu nào.

Dưới ánh nhìn chăm chú cực nóng của cả đám người, y há to miệng, cuối cùng chỉ buông thanh bội kiếm xuống rồi than hai tiếng:

- Đi đi.

Kèn lệnh vang lên, trống trận rung trời, từng tên thiên binh vui vẻ cầm theo trọng thuẫn, tung cánh bay ra khỏi chiến hạm.

Nhìn từ xa, như thể một bầy chim bồ câu trắng bị dọa tung bay lên.

Rất nhanh, những thiên binh với hai mắt sáng rực này tiến vào phạm vi công kích của chiến hạm yêu tộc. Mưa tên rậm rạp chằng chịt lập tức phóng vút tới bọn họ.

Không hề ngoài ý muốn, đám thiên binh này vừa lướt đi, vừa đưa tay giơ loại trọng thuẫn tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Quy bộ lên phòng ngự.

Những mũi tên vô lực đánh lên trọng thuẫn, không để lại lấy một vết xước nhỏ.

Tình cảnh dễ như trở bàn tay, mũi tên phóng đến hầu như không tạo bất kỳ thương vong nào. Tầng hỏa lực phòng ngự cứ thế đã bị công phá hoàn toàn. Đám thiên binh tay cầm trường đao, trường thương, vứt bỏ trọng thuẫn hạ xuống trên boong thuyền. Cả đám như sói đói bắt đầu xông vào chém giết yêu quái.

Máu tươi tung tóe khắp boong thuyền.

Trác thiên tướng đứng đằng xa cau mày nhìn boong thuyền, không chút thú vị ngáp một cái đầy lười nhác:

- Quá yếu, nếu có thêm mười chiếc nữa thì tốt rồi.

Boong tàu nơi xa đã chen chúc không chịu nổi. Dù y dẫn theo năm ngàn quân lực, điều ra chỉ có hai ngàn quân, thế nhưng đã có hơn một nửa trong đó đi vào trong boong tàu chiến hạm, còn lại chỉ có thể không ngừng bay xung quanh.

Chiến hạm tàn phá kia nhìn như không chịu nổi sức nặng nữa mà lung lay, như thể sẽ rơi bất cứ lúc nào.

Đám thiên binh được tiếp nhận qua huấn luyện nghiêm khắc, sĩ khí tăng cao, lại am hiểu chiến lược, cứ năm người một tổ bắt đầu tàn sát đám yêu.

Trước mặt bọn họ, đám yêu này chỉ có thể thuần túy dựa vào bản năng chiến đấu, lại không có tâm ham chiến, dù thực lực cá nhân có ưu thế cũng không có cách nào thi triển ra được. Huống chi trên không trung còn có hơn một ngàn thiên binh tay cầm cung tiễn nhìn chằm chằm vào.

Trong mắt các thiên binh, đám yêu này chỉ là một mớ quân công chực chờ bọn hắn đi tới thu gặt mà thôi.

Chỉ trong chốc lát, trên boong thuyền chống chất đầy thi thể yêu quái, chiến tổn đã vượt quá một phần tư số lượng.

Kỳ quái chính là đám yêu nơi này chỉ toàn là loại phi cầm, có điều trong tình huống trước mắt không ai nghĩ ngợi gì nhiều cả.

- Lui... Bỏ chiến hạm!

Một con chim ưng cầm đầu đám yêu bỗng nhiên cất tiếng kêu vang lên.

Nghe thấy lời này, đám thiên binh vòng quanh trên trời đồng loạt rút ra trường đao bên hông, chờ đợi đám yêu phi cầm này bay lên trời để đuổi giết.

Thế nhưng trái với dự liệu, đám yêu phi cầm này không bay lên mà xốc cửa ngầm của boong thuyền lên, chui vào trong khoang thuyền.

Trước tình hình này, tất nhiên đám thiên binh đồng loạt đuổi theo.

Trác thiên tướng vốn lười biếng đứng từ xa nhìn boong thuyền chợt run rẩy hai tay, thả vội cả cái kính thiên lý xuống, không thể tin nổi mà dụi dụi hai mắt. Rồi y vội vàng cầm lên nhìn lần nữa.

- Hô lên vứt bỏ chiến hạm lại chui hết cả vào bên trong... Thế này không phải là....

Y khẽ nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi thấp thỏm:

- Không nên có chuyện gì không may mới được.

Khoảng cách hai bên như vậy, y không có cách nào truyền giọng tới được mà phải thông qua tiếng trống hoặc kỳ trận. Có điều mọi chuyện đã quá muộn.

Lúc này, không chỉ có thiên binh trên boong thuyền tràn vào bên trong, mà còn có rất nhiều thiên binh xoay quanh trên không trung cũng hạ xuống boong thuyền, dốc sức liều mạng tìm cách chen vào lối đi bên trong.

Trác thiên tướng chợt lo lắng, vừa phất tay ý bảo trống binh và cờ binh lập tức tuyên bố ra lệnh rút lui vừa rút thanh kiếm của mình ra. Y mang theo mấy tên thân vệ một bước phóng ra khỏi thuyền, chạy nước rút mà đi qua bên phía chiến hạm địch.

Y còn chưa bay qua hết một phần ba quãng đường đã nhìn thấy cửa khoang dưới đáy chiến hạm trực tiếp bung ra - là bung ra chứ không phải được mở ra!

Đây là chặt đứt xích sắt để bung cửa ra!

Chuyện này khiến trong lòng y không khỏi giật thót một cái.

Đến khi y xông tới khoảng hai phần ba quãng đường thì nhìn thấy được toàn bộ đám yêu tuôn ra khỏi cửa khoang. Cũng có vài tên thiên binh đuổi sát theo sau tuôn ra.

Sau một khắc, gần như vừa lúc đó, bốn chiếc tàu chiến hạm bỗng nhiên lập loè.

"Ầm ầm..."

Bốn tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tàu chiến hạm cũ nát đã lập tức biến thành bốn quả cầu lửa cực lớn ngay trước mặt Trác thiên tướng!

Lửa cháy bùng lên xen lẫn với gió thốc gào thét quét ngang ra bốn phía, thổi tung cả áo choàng màu trắng của Trác thiên tướng.

Ánh lửa đỏ chiếu sáng cả gương mặt trắng bệch.

Vải bạt bốc cháy, cột buồm, tấm ván gỗ bị thổi tung ra ngoài không trung. Xen lẫn đó là những phần tay chân bị cắt cụt của vô số thiên binh rơi rớt.

- Tiêu rồi... Toàn bộ tiêu rồi.

Nhìn cảnh tượng này, Trác thiên tướng ngơ ngẩn cả người, không nhịn được mà run rẩy.

Không chỉ có y, mà toàn bộ thiên binh trên boong chiến hạm phía sau cũng nhìn đến choáng váng.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Tích tắc trước các thiên binh vẫn còn thở dài vì trận chiến này quá ngắn ngủi, thế nhưng lúc này lại...

Lúc trước, khi những yêu quái loại phi cầm hô to lên "vứt bỏ chiến hạm" rồi lại chui cả vào bên trong khoang thuyền, Trác thiên tướng cũng cảm thấy không đúng. Không nghĩ tới đó quả thật là một cái bẫy - một cái bẫy quỷ dị chưa bao giờ thấy qua, lại đơn giản mà chí mạng.

Kế hoạch này căn bản đã được chuẩn bị kỹ lưỡng ngay từ đầu. Đám yêu quái loại phi cầm kia một mực giữ vững lối ra vào bốn phía, sẵn sàng chuẩn bị rút lui.

Vào giờ phút này, y chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.

Lửa cháy, mảnh gỗ vụn, huyết nhục văng tung tóe, tay chân què cụt của đám thiên binh đầy trời!

Có mấy thiên binh chưa kịp tiến vào chiếm hạm địch nên giữ lại được một mạng thì điên cuồng chạy thục mạng, miệng kêu thảm.

Một tên thiên binh bị nổ cụt tay, gãy cánh đang kêu thảm rớt xuống cùng với cái xác của chiến hạm cũ nát, nhưng không ai tới cứu giúp.

Đám thiên binh hoảng sợ đến choáng váng nhìn lửa cháy cùng với máu me đầy trời mà gào khóc lớn.

Khu rừng rậm phía dưới bị lửa từ trên rơi xuống thiêu đốt, nhanh chóng cháy lan.

Khắp nơi đều có tiếng kêu rên.

Lúc này, đám yêu đã đắc thủ nhanh chóng lùi về hướng Đông. Thỉnh thoảng có vài con xoay người lại nhìn về phía hạm đội thiên binh, ánh mắt đầy ý vị trào phúng.

Một tia lửa nhỏ bắt vào vải trên vai áo của Trác thiên tướng tạo thành một cái lỗ nho nhỏ rồi nhanh chóng bị dập tắt mất.

- Làm sao có thể... Không phải... Không phải đã ước hẹn rồi sao? Làm sao lại trở thành bẫy rập thế này? Đã xảy ra chuyện gì...

Y run rẩy, cuồng loạn gào rú, khóc không ra nước mắt.

Đột nhiên y như nhớ ra điều gì, cả người chợt chấn động. Rồi y mở to hai mắt nhìn về phía Đông:

- Vừa rồi những tín hiệu cầu cứu kia không phải là thật chứ...

...

Xa xa trong núi sâu rậm rạp, Đoản Chủy lặng lẽ lấy miếng ngọc giản ra đưa sát lên mỏ:

- Cánh Tây đã đắc thủ!

- Rất tốt, trinh sát chúng ta còn phát hiện ra thiên quân nào khác không?

- Không có, lại có một đội mất đi liên hệ rồi.

Đoản Chủy có chút sầu lo đáp lời.

Phía bên kia ngọc giản yên tĩnh trong chốc lát, rồi truyền lại một câu:

- Đã biết, tiếp tục lưu ý kỹ càng vào.

- Được.

Buông ngọc giản ra, Đoản Chủy xoay người sang chỗ khác.

Ở phía sau gã là Nguyệt Triêu và Dương Thiền.

Dương Thiền còn đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tàn tích còn sót lại trên bầu trời như những đốm lửa không ngừng rơi xuống. Tuy nói là nàng cùng Nguyệt Triêu tự tay xử lý, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi vẫn không khỏi khiếp sợ.

- Hắn làm sao nghĩ ra được cái cách này... Cố ý sửa đổi pháp trận chiến hạm, dẫn kẻ địch vào trong khoang thuyền, lại làm pháp trận trục trặc, bạo tạc nổ tung... Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Vào lúc này, dù đã từng tham gia vô số lần đại chiến, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nguyệt Triêu đứng ở một bên thở dài nói:

- Thật sự là đã dùng đến mọi mánh khóe a... Tu Hành giả đạo, lại thông Ngộ giả đạo. Nếu sau này sư thúc đắc thế, e là thiên quân sẽ không có lấy một ngày tốt lành đâu.