Đại Bát Hầu

Chương 122: Tập kích quân doanh



Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird

Thiên Bồng ngơ ngác cầm chiến báo, vẻ mặt hoảng sợ. Vào lúc này, y còn có vẻ như khó mà tin được.

Ngắn ngủi một ngày, cái đám ô hợp này lại thật sự có thể đem một vạn tinh binh của Thiên Đình...

Hồi lâu sau, y đưa thẻ tre trong tay trả lại cho Thiên Hành đứng bên cạnh, bảo:

- Treo giải thưởng hắn lên mười vạn đi. Hắn đáng giá này.

- Nguyên soái, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thiên Hành hỏi.

- Quân cánh Tây hiện tại đã nghĩ cách đến cứu viện quân cánh Đông rồi. Có điều đây cũng nằm trong kế hoạch của con hầu yêu kia... Bây giờ ngươi lập tức mang theo đội ngũ, dùng chiến hạm nhanh nhất đuổi qua. Hy vọng... Còn lưu được một số.

- Rõ!

- Đám người còn lại, theo ta đến yêu thành một chuyến.

...

Hoàng hôn rủ xuống mé Tây, trong doanh địa của quân cánh Đông, đám thiên binh lưu lại trông coi đang tụ tập tốp năm tốp ba, bất đắc dĩ nhìn hai cánh nhạn lẻ loi bay lượn dưới ánh chiều tà nơi xa xa.

- Vẫn chưa trở lại... Ngươi nói, có thể nào bọn hắn mở tiệc mừng ngay nơi đó rồi không?

Một thiên binh còn trẻ hỏi.

Thiên binh già hơn ngồi bên cạnh quay đầu nhìn núi rượu chồng chất bên trong lều vải qua khe màn cửa bị gió tốc lên, miễn cưỡng nói:

- Không thể, rượu vẫn còn chỗ chúng ta. Muốn ăn mừng, không có rượu sao được?

- Ài, đám chúng ta từ phương xa lặn lội tới đây, lại không dính tới nửa phần công huân. Thật là... Không bằng ngồi pha trò ở Nam Thiên Môn.

- Không phải là không có. Tiểu lão đệ à, nếu đã đến đây, chúng ta nhiều ít gì cũng được phân chút công huân. Ghi công cho cả tập thể nha. Chẳng qua đã tính trên đầu người, khẳng định sẽ kém một chút.

Sau lưng, một thiên binh nằm trên mạn chiến hạm lơ lửng trên cao la lớn:

- Báo cáo nào!

- Hết thảy bình thường...!

Lão thiên binh ngẩng đầu lên căng họng đáp một câu, lại cúi đầu móc một thứ gì đó màu đỏ bên hông mình, xé làm đôi rồi đưa một phần cho thiên binh trẻ tuổi:

- Nếm thử xem.

- Đây là cái gì?

- Thịt khô. Lần trước vây quét đám yêu, tìm thấy trong hang ổ chúng nó. Ăn rất ngon.

Nói xong, lão thiên binh kia bắt đầu cắn nuốt.

Nhìn chằm chằm miếng thịt khô trong tay, thiên binh trẻ tuổi có chút hoảng hốt nuốt một ngụm nước bọt

- Từ trong hang ổ yêu quái... Không phải là thịt người chứ?

Lão thiên binh hừ một tiếng bật cười:

- Đây là thịt chuột. Thịt người gì chứ? Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Không phải yêu quái ăn thịt người sao?

Thiên binh trẻ tuổi không hiểu hỏi:

- Tìm thấy thịt người trong hang ổ của yêu quái... Không phải rất bình thường sao?

- Đó là Yêu Vương, chỉ có Yêu Vương đến Thiên Đình còn khó xử lý mới dám. Yêu quái bình thường chiếm lấy một đỉnh núi á, đừng nói ăn thịt người, dù là trộm một con gà của nông dân còn không dám. Khắp thiên hạ này toàn là miếu thờ chúng thần, phàm một tín đồ nào đó lộ chuyện, thiên binh sẽ được lập tức phái đi ra. Ngươi nói xem tội gì chúng phải khổ sở như thế? Thịt người lại cũng không đặc biệt ngon lành gì. Không phải thế sao? Ha ha ha ha.

- Nếu bọn chúng không ăn người...

Thiên binh trẻ tuổi nắm miếng thịt khô trong tay, soi trước ánh chiều tà, thở dài:

- Vậy tại sao chúng ta phải hàng ngày vây quét chúng khắp nơi đây?

Lão thiên binh tát một cái vào sau đầu thiên binh trẻ tuổi:

- Tiểu tử ngươi có bệnh hả? Không vây quét chúng thì chúng ta lấy công huân ở đâu ra? Không có công huân chúng ta làm sao thăng chức, làm sao lãnh thưởng? Không có khen thưởng, làm sao chúng ta thành tiên được?

- Chỉ vì thế này?

Thiên binh trẻ tuổi kia đút miếng thịt khô vào trong miệng, chậm rãi nhai kỹ.

- Còn chưa đủ?

- Không phải. Ta chỉ muốn hỏi, là bên trên có suy tính gì? Bọn họ không cần thăng chức mà. Hơn nữa chúng ta có càng nhiều quân công, không phải lấy ban thưởng cũng giống như cầm đồ của bọn họ đi hay sao... Nhìn như không có lợi lộc gì cả.

- Chuyện này không tới phiên ngươi nghĩ, nghĩ càng nhiều càng dễ chết. Ha ha ha ha.

Không đợi lão cười dứt, thiên binh trẻ tuổi đã lạnh run người đứng dậy, mặt mũi hoảng sợ, nắm chặt trường qua trong tay nhìn chằm chằm vào mảnh rừng cây bên ngoài rào chắn.

- Có... có yêu khí!

- Ngươi nhầm rồi. Làm sao nơi đây có...

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hai tiếng "chiu chiu" vang lên, hai mũi tên chuẩn xác cắm thẳng vào trong lồng ngực thiên binh trẻ tuổi khiến gã ngã lộn nhào.

- Địch tập....

Lúc này lão thiên binh mới cao giọng hô vang. Lão còn chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy cành lá trong khu rừng cây kia run rẩy kịch liệt. Một con tê giác cường tráng từ trong đám lá vọt ra, rống vang một tiếng rồi ra sức vung tay lên. Một chiếc rìu cực lớn bị ném thẳng về phía lão.

Né tránh không kịp, lão thiên binh kia đành phải nắm trường thương cứng rắn chống đỡ lại.

Một tiếng "keng" vang lên, lão thiên binh đó đã bị đánh bay ra hơn một trượng, miệng phun máu tươi.

Lúc này, toàn bộ nơi trú quân đã sôi trào lên, tất cả thiên binh cũng bắt đầu giật mình kinh hãi tập kết lại.

- Lên! Chú ý, không để chiến hạm bị hủy hoại, còn hữu dụng!

Đại Giác vung tay ra hiệu sau lưng.

Lập tức, mấy trăm yêu quái từ trong bụi cây hiện ra. Mấy trăm yêu quái phi cầm cũng vọt người bay lên khỏi tán cây.

Trong lúc nhất thời, tên bay đầy trời!

...

Quân cánh Tây hầu như phái ra tất cả trinh sát, cẩn thận từng li từng tí tiến tới địa điểm dự tính tiến tới của quân cánh Đông.

Đứng trên đầu chiến hạm, sắc mặt Trác thiên tướng đã khó coi tới cực điểm, tay nắm ngọc giản lạnh run.

Ngọc giản chưa có phản hồi lại...

Nếu là như vậy, thì mới vừa rồi hơn phân nửa chính là tín hiệu cầu cứu của quân cánh Đông rồi. Mình vậy mà chủ quan, để lại ngọc giản liên hệ trong tháp lâu.

- Hi vọng Tiết tướng quân không chủ quan như ta, bằng không trở về không thể bẩm báo được.

Y trầm giọng than thở một câu.

Viên tiểu tướng đứng ở bên cạnh nói:

- Tướng quân, nhất định Tiết tướng quân sẽ không có chuyện gì đâu. Tiết tướng quân có tới năm ngàn tinh binh, còn đối phương chẳng qua chỉ là hai vạn tên ô hợp...

- Hừ, không có chuyện gì? Nếu như vừa rồi đối phương mang tới tám chiếc quân hạm, còn ta phái ra bốn ngàn quân lực thì hiện tại chúng ta đã toàn quân bị diệt rồi.

Đây là một giả thiết khiến cả y phải khiếp sợ. Nếu không phải đối phương không có đủ quân hạm, vậy hiện tại y chỉ còn là một tên tư lệnh không có quân.

Lần hành động này do một tay Tăng Trưởng Thiên Vương chỉ đạo, vốn là đến lĩnh công, ai mà ngờ được...

- Đối thủ này, không thể khinh thường!

Dứt lời, Trác thiên tướng do dự một chút, quay đầu nói với viên tiểu tướng bên cạnh:

- Lập tức báo cáo Nam Thiên Môn. Nói rõ... Giao Ma Vương đã làm phản.

- Rõ!

Rất nhanh, trời chiều đã hoàn toàn lùi dần vào trong rặng núi phương xa, ánh trăng dần treo nơi đầu cành.

Chi quân đội này cuối cùng cũng đã đến khoảng không cách mặt đất ngàn trượng phía trên địa điểm dự định.

Ăn phải thiệt thòi to lớn lúc trước, lại thêm kiểm kê tỉ mỉ lại phát hiện số lượng trinh sát vậy mà thiếu mất hơn mười người, Trác thiên tướng không khỏi lần nữa đánh giá lại thực lực của đối phương. Cho nên khi đi tới địa điểm dự định, phát hiện thiên binh bị vây khốn, y lại lơ lửng trên không trung, do dự không biết có nên hạ thấp xuống dưới hay không.

Rất nhanh, một thiên binh từ hạm đội phía dưới tung cánh bay lên trên boong tàu:

- Khởi bẩm tướng quân, xác nhận không sai. Bị vây khốn chính là quân thuộc cánh Đông của Tiết tướng quân.

- Tiết tướng quân đâu? Có nhìn thấy qua chưa?

- Cờ xí của Tiết tướng quân vẫn còn, chẳng qua tình cảnh hỗn loạn, yêu quái không ít, khó dò xét kỹ càng.

- Còn lại bao nhiêu?

- Ước chừng... Khoảng năm trăm. Chẳng qua đám yêu quái hình như đang bắt đầu chạy trốn tứ tán...

Nghe đến đó, Trác thiên tướng không khỏi siết chặt nắm tay lại.

- Năm ngàn tinh binh... Vậy mà chỉ còn năm trăm.

Nói rồi, Trác thiên tướng tựa theo mạn thuyền cúi nhìn thoáng xuống bên dưới:

- Lui lại đi.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ngọc giản lập loè nổi lên ánh sáng trắng.

Trác thiên tướng thò tay áp tấm ngọc giản lên môi. Lúc này, bên trong ngọc giản truyền đến tiếng gọi ầm ĩ:

- Trác tướng quân! Trác tướng quân! Ta nhìn thấy các ngươi rồi, nhanh! Nhanh cứu chúng ta!

Trác thiên tướng thoáng chần chừ một chút, hỏi:

- Tiết tướng quân của các ngươi đâu? Kêu Tiết tướng quân tới nói chuyện với ta.

- Tiết tướng quân bị thương. Chúng ta đã giết thủ lĩnh của đối phương. Hiện tại đám yêu đang bắt đầu chạy trốn... Thế nhưng chúng ta sắp không chống đỡ nổi rồi! Ngài tranh thủ tới cứu chúng ta mau!

Trác thiên tướng buông ngọc giản, nặng nề thở dài. Một lúc lâu sau, y vươn tay ra hô:

- Toàn bộ hạm đội hạ thấp độ cao, chúng tướng sĩ giữ lấy vị trí riêng của mình, chớ tùy tiện xuất kích!

Vào lúc này, y đã như chim sợ cành cong.

...

Trong góc chiến trường bên dưới, Khỉ Đá cầm lấy Hành Vân côn kề sát vào một tên thiên tướng còn sống, cười hì hì nói:

- Cũng không tệ lắm, ta rất hài lòng. Có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.

Dứt lời, hắn đưa tay nện thẳng một côn gõ đối phương hôn mê bất tỉnh.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm vào hạm đội đang chậm rãi hạ thấp trên đỉnh đầu mình, quát ầm lên:

- Tất cả mọi người chuẩn bị! Trận chiến này, chỉ có thể thắng, không được phép bại!

...

Nam Thiên Môn, trên một đoạn hành lang bằng ngọc lượn lờ đầy sương mù, một vị đại thần mặt xanh thân mặc giáp vàng đang ngơ ngác đứng đấy, tay đã bóp nát một tấm thẻ tre.

- Giao Ma Vương... Làm phản?

Vị này hít vào thật sâu, nặng nề thở dốc, đánh một quyền vào thành lan can bằng ngọc, khiến đoạn lan can này rạn nứt cả ra.

Thời gian giữa trên trời và thế gian chênh lệch nhau rất lớn, cho nên liên lạc giữa hai nơi cực kỳ khó khăn. Vào lúc này, kỳ thật Tăng Trưởng Thiên Vương chỉ lấy được chiến báo có năm chữ: "Giao Ma Vương làm phản."

Nhưng chỉ năm chữ này đã nói rõ hết thảy.

- Người đâu! Lấy binh khí cho ta! Nếu làm phản thật, ta không thể không làm thịt nó.