Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 114: Cuồng say.



Lúc về cũng đã tối, Jiyoung muốn đem toàn bộ thời gian ở với ông lão. Để ông cảm nhận được niềm vui. Jiyoung giờ đây cũng am hiểu một chút ít thủ ngữ, nói chuyện với ông rất nhiều. Sau này, nếu gặp bệnh nhân khiếm thính hoặc không thể nói chuyện, chí ít, anh cũng sẽ đến và giao tiếp bằng tay để họ không chán. Anh tự hứa, khi tốt nghiệp xong đi làm, bản thân sẽ giống như bác sĩ Yoon, là một vị bác sĩ hiền từ, cương trực và ấm áp. Càng chứng kiến bệnh nhân bị bệnh tật hoành hành, bệnh nhân bị gia đình người thân vứt bỏ, bệnh nhân bị tổn thương tâm lý, anh càng muốn chính mình sẽ đem lại hạnh phúc cho họ.

Vừa bước vào trong nhà. Đã đập vào mắt đầu tiên là bóng dáng của người con gái chân mang giày. Jiyoung một giây trước còn cười một mình vu vơ, một giây sau đã thu về nét mặt hồn nhiên, trở nên nghiêm túc.

Jiyoung: "Đi đâu?"

Yoonji: "Tôi cần phải báo cáo đi đâu à?"

Jiyoung nheo mắt không vui: "..."

Yoonji: "Yên tâm, tôi không đi đánh nhau đâu. Vả lại, chân tôi cũng đã hết sưng bầm nên không cần nghe lời anh nữa. Anh khỏi cần phải chăm sóc tôi!"

Jiyoung đứng đấy, trên tay cầm túi thức ăn đêm vừa mua cho cô, đôi mắt màu nâu hướng thẳng tới người vội khoác áo biker. Nhìn người con gái xinh đẹp chau chuốt khi đi ra ngoài, khiến anh bận tâm. Jiyoung lập tức kéo tay, không muốn cô bỏ đi.

Jiyoung: "Ngày mai Yoongi và Jimin về, cô phải ở đây. Tôi còn phải ăn nói với Yoongi nữa!"

Yoonji mặt nặng mài nhẹ, hất tay.

Hoá ra anh cũng chỉ vì muốn làm tròn trách nhiệm. Anh tỏ ý không thích cô đi, cô nhất quyết đi cho bằng được.

Yoonji: "Anh Jiyoung đừng lo, tôi cực kì biết điều nên sẽ gắng nhịn không đánh người. Anh không cần phải sợ sẽ ăn nói thế nào với Yoongi, nếu tôi có bị mắng thì cũng là lỗi của tôi"

Jiyoung: "Tôi chỉ sợ cô gặp nguy hiểm thôi..."

Yoonji cười cười: "Tôi mệnh lớn lắm, lúc nhỏ bị bóp cổ, bị bẻ gãy hai chân mà còn không chết nữa là, không sao đâu, anh đừng lo"

Jiyoung: "..."

Yoonji trợn mắt lạnh lùng: "Anh trai tôi cũng không phải người ích kỷ mà đổ lỗi tất cả lên đầu anh đâu"

Jiyoung: "Thật sự là muốn đi lắm sao?. Không đi được không?"

Yoonji: "Không đi thì ở nhà làm gì?"

Jiyoung ấp úng: "Thế thì tôi cũng muốn uống, cho tôi đi cùng đi!"

Để xem, cái quán rượu đó... Hay ho đến mức nào, để cho Yoonji, vị tiểu thư không thích ồn ào, náo nhiệt đêm nào cũng đến, cũng đều ép bản thân tới tận đấy vì muốn được giải sầu?.

Ba mươi phút sau.

Yoonji dẫn theo anh đến quán rượu, nơi đây cách nhà khá xa. Thường thường, Yoonji ưa đến đây để giải trí khuây khoả nên được bà chủ quán xem là khách vip. Tiếp đãi rất nồng hậu, thấy cô đến, bà ta lại cúi đầu chào hỏi rồi dặn dò quản lý đưa anh và cô đến phòng vip. Quán rượu trong mắt anh không tệ, khi vào đã nghe được tiếng nhạc không quá to, cũng không quá nhỏ. Đèn trên trần cứ xoay vòng vòng với đầy đủ màu sắc khác nhau, trang trí cũng rất phong phú, và có đầy loại rượu đắt tiền.

Jiyoung nghĩ thầm: "Chà, cũng trông ra gì phết!"

Thảo nào, Yoonji có hứng đến đây hơn là quán bar. Những người ngồi tâm tình với nhau, xầm xì đủ để họ nghe thấy. Rất tuyệt với những người có tâm hồn hướng nội và thích không khí không quá náo nhiệt.

Lúc ấy, có một gã trai đi đến và ôm Yoonji, tên đấy rất đẹp, dáng người to cao và cơ bắp lộ rõ qua lớp áo sơ mi mỏng, nhìn kĩ sẽ thấy cơ ngực và bụng vô cùng đẹp. Ở ngoài không nghĩ là một tên chuyên bám váy phụ nữ sống qua ngày. Mà ngặt một điều làm anh sượng lại, Yoonji không những không thấy ghét cái tên đang xổ xàng tiến đến mà còn ôm hôn gã ấy.

Jiyoung tròn mắt: "!!!"

Bỗng, hai người trực tiếp chạm môi nhau trước bao nhiêu ánh mắt nhòm ngó. Đám người kia thấy nhưng xem như không thấy, ai vào việc nấy, vẫn uống rượu và nói chuyện. Lâu lâu lại liếc qua Yoonji.

Những gã trai ngồi ở bàn đơn trông thấy cô thì luôn đưa mắt chăm chăm. Jiyoung quan sát nhạy bén, nhìn một phát đã biết mấy tên đó muốn gì ngay. Yoonji là con nhà tài phiệt, không những muốn tiền mà còn muốn thể xác cô. Anh nghĩ đến đây, lòng bàn tay xiết vào nhau, ép chặt đến mức có thể nghe tiếng xương ken két. Jiyoung không muốn nhìn thêm, đứng sau lưng cô kéo cô ra khỏi gã ta.

Jiyoung: "Tôi muốn uống rượu. Nhanh lên..."

Gã trai: "Đệt mẹ, làm đéo gì đây?"

Jiyoung lườm hắn: "..."

Chủ quán thấy trò hay, kéo tên trai bao kia dí một gói thuốc vào tay. Hai bên hiểu ý nhau bèn cười khúc khích nhìn cô và anh đi đến phòng vip.

Jiyoung và cô ngồi đối diện, cả hai bắt đầu uống. Không ai nói tiếng nào, anh định mở lời nhưng cũng không biết nên kể chuyện gì vui. Hình ảnh hôn nhau lúc nãy khiến anh bị sốc, toàn thân và mặt đơ toàn tập. Thói ghen tuông từ đâu bắt đầu trỗi dậy. Anh không nhịn được mà ngước nhìn người con gái tu từng ngụm rượu vào cơ thể. Uống rượu như uống nước lọc.

Jiyoung: "Sao cô có thể tùy tiện hôn người khác trước bao nhiêu người thế?"

Yoonji: "Thì có làm sao?. Quyền của tôi?. Anh cấm cản à?"

Jiyoung: "Nhưng cô đường đường là thiên kiêm tiểu thư danh giá, làm sao cô lại có thể hôn một tên như thế?"

Yoonji không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi uống rượu. Vội vò đầu, cởi bỏ chiếc áo khoác da rồi đặt sang kế bên, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau. Yoonji mặc kiểu gì cũng đẹp, phối mẫu nào cũng thấy phù hợp. Trước đây, anh đã thấy cô mặc áo hoodie với quần hoa của mấy bà thím. Nhìn tuy buồn cười nhưng rất đáng yêu, chắc có lẽ là vì khuôn mặt lạnh lùng gánh cả bộ quần áo.

Giờ, cô trông quyến rũ hơn với áo sơ mi trắng và quần jeans đen bóng. Thân hình cân đối và thon thả, nhìn tuyệt vời... Và thêm cả mái tóc màu đen óng mượt, rất đúng gu của anh.

Yoonji thầm nhủ: "Tâm trạng hôm qua chẳng tốt lành gì, hôm nay ở cùng anh thì nó như một đống cứt chó ấy"

Đúng là kẻ thích làm người khác điên đầu luôn ở cùng kẻ thích điên đầu lúc nào cũng được. Một cơn ác mộng khủng khiếp khi phải nghĩ đến. Chỉ muốn nắm lấy khuôn mặt hồn nhiên đó mà bóp chết cho xong. Cô hậm hực uống rượu, không để ý đến anh đang nhìn muốn ngu cả ra.

Bỗng dưng, đâu đó cái tên trai bao xuất hiện sau cánh cửa. Nhiệt tình đi đến tiếp rượu cho cô.

Jiyoung bực tức: "Vào đây làm gì?"

Gã trai: "Tôi là nhân viên ở đây. Khách đang buồn chán thì tôi vào không được à?"

Jiyoung: "...Tôi không có mượn-"

Yoonji ngắt lời: "Tôi gọi cậu ta vào. Anh có ý kiến không?"

Không để anh kịp đáp, Yoonji đã trực tiếp hôn tên kia trước mặt anh. Jiyoung ngồi bất động, không biết nên làm gì, máu từ mọi cơ quan sắp dồn lên não khi thấy hai người hôn nhau, ôm nhau tình tứ. Yoonji chủ động kéo mặt gã nghiêng qua một chút, vừa đủ cho anh xem rõ, cô ả vừa đá lưỡi người khác vừa nhìn ngũ quan dần đông cứng lại của Jiyoung. Jiyoung nét mặt u ám, mắt sắp mờ dần. Khoảnh khắc lúc đó, trái tim hoàn toàn bị cái đau khổ ngự trị. Toàn cơ thể ngứa ngáy muốn giết người và không thể thở... Yoonji nhìn khuôn mặt méo mó khó coi, chả biết nên miêu tả ra làm sao vì chúng rất...

Đáng thương!.

Chưa kịp để cơn ghen làm nóng người, Jiyoung trực tiếp bổ nhào đến tẩn cho tên khốn kia một trận. Anh phát điên như một con sói hoang mà ra tay vô cùng nặng. Mỗi cú đấm đều mang tính hung hãn, ác liệt nhắm vào đôi môi. Cái đôi môi chết tiệt muốn hôn người của anh. Anh gồng người đập nát khuôn mặt đẹp trai nọ, tình thế lúc đó rất ác độc và khủng khiếp biết bao nếu có người khác xem. Yoonji nhanh tay kéo hắn ra khỏi tên kia, tránh việc hắn làm chết người. Jiyoung không quan tâm, bị thú tính điều khiển, vừa đánh vừa nắm đầu vả bôm bốp liên tiếp vào mặt người kia, tên kia nằm chịu trận phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Yoonji hoảng loạn: "Dừng tay. Jiyoung, anh muốn giết người sao?"

Vài phút sau.

Jiyoung từ từ đứng dậy, tiện tay lấy trong áo khoác tên kia ra vài viên thuốc. Mặc kệ gã đó đang nằm bất động, Jiyoung tiện chân đá vào mặt gã một cái rồi quay đầu hướng về cô. Quái lạ, hai gã đàn ông đó mặc dù đều có thân hình ngang nhau nhưng sức lực của Jiyoung thật sự quá khủng khiếp. Không biết có phải là vì điên không kiểm soát sức mạnh được hay cái tên trai bao kia lơ là cảnh giác mới để bị đánh tới tấp như vậy. Yoonji điếng người, tròn mắt nhìn kẻ thoi thóp dưới nền gạch, không động tĩnh, mặt bị đánh méo mó không rõ mắt và mũi nơi đâu. Cứ như là bị một chiếc xe tải cán ngang qua chứ không phải bị người thường hành hung. Jiyoung xoè đôi bàn tay rướm máu ra cùng những viên thuốc màu đen.

Jiyoung: "Thứ này là bà chủ đưa cho tên kia để cho cô uống!"

Đệt mẹ. Cô biết chứ, nhưng không đến nổi có thể nghĩ tới xảy ra tình huống này. Giờ chả biết ăn nói sao với bà chủ quán rượu. Yoonji đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi người khác đến vậy.

Yoonji: "Anh đang làm cái đéo gì thế?. Điên sao mà đánh hắn ra thế kia?"

Jiyoung cười. Không điên cũng sắp bị cô ép cho điên. Jiyoung tửu lượng đã không tốt, không còn tỉnh táo, nhẹ nhàng đến gần cô.

Jiyoung: "Cô lo lắng cho thằng chó kia?. Mẹ kiếp, tôi không biết cái viên này là gì. Nhưng tôi sẽ không để chúng đạt được mục đích!"

Jiyoung gồng người đến mức gân nổi đầy mặt và cổ, khuôn mặt rất khó chịu khi thấy cô hôn người khác. Các tế bào thần kinh nhảy nhót điên cuồng muốn nổ tung.

Yoonji: "Là xuân dược loại mạnh, thứ làm người ta thấy hưng phấn ấy"

Jiyoung: "..."

Yoonji bật cười: "Chẳng phải anh muốn tôi có được hạnh phúc?. Thế nếu uống thứ thuốc này chả tốt sao?. Tôi sẽ dựa vào hắn ta mà sống-"

Jiyoung nghiến răng, đấm vào tường. Âm thanh lớn đến nhức tai. Ở cùng anh, Yoonji thấy mình bị áp bức ghê gớm với sức mạnh đấy.

Yoonji: "Không vui?"

Jiyoung: "Mẹ bà nó, cô thích chọc máu điên tôi nổi lên nhỉ?. Tôi bảo cô tìm một người mà cô yêu chứ không phải là yêu một tên khốn khiếp..."

Jiyoung, sáng đã không còn sức lực về chuyện ông lão. Giờ bị cô làm cho kích động, tâm lý dần không ổn định như trước. Cô không biết anh điên lên vì cái gì, vì sợ cô sẽ gây ra chuyện hay là vì muốn uống rượu yên ổn, không muốn cô làm phiền.

Yoonji tiếp tục tự nghĩ, tự mình hiểu lầm anh vô số lần. Khẽ đút tay vào túi quần, giọng nghiêm túc.

Yoonji: "Vậy anh là cái thá gì?"

Jiyoung: "..."

Yoonji trợn mắt: "Tôi hỏi anh là cái thá gì trong cuộc đời tôi?"

Jiyoung xót xa: "..."

Yoonji đanh mặt: "Luôn luôn khiến tôi cảm thấy khốn đốn, xấu xa... Đệt mẹ!"

Luôn liên tiếp nói những lời tổn thương nhau. Luôn liên tiếp làm anh đau lòng. Từ tận cùng của con tim, anh đã hiểu được cảm giác yêu là gì, yêu đến mức khi nghe cô mắng anh chả là cái thá gì trong cuộc đời, giờ anh mới nhận định lại. Những chuyện cô làm, những việc cô gây nên và tình cảm của cô đang giành cho ai cũng không liên can gì đến. Cứ như hai đường thẳng song song, không chung một điểm nào. Không ngờ lại có thể yêu thích một người mà người đó luôn làm anh thấy đau khổ...

Jiyoung xoa mặt cô: "Cô nói đúng, tôi chả là cái thá gì trong cuộc đời cô hết!"

Yoonji im lặng: "..."

Jiyoung cười buồn: "Xin lỗi vì đã gây ra những chuyện thế này, tôi sẽ bồi thường cho chủ quán và cả anh ta nữa"

Yoonji: "!!!"

Anh im lặng không thể nào vui nổi. Khuôn mặt mang nỗi tuyệt vọng chả biết gửi gấm vào đâu. Jiyoung tự tin, phóng đại bản thân sẽ không lao vào người con gái như cô. Ấy vậy mà, mọi thứ đều không giống suy tưởng. Vẫn bị ông trời trêu đùa một cách buồn cười. Mới đầu, cũng không nghĩ sẽ thích cô, cũng không nghĩ lý do thích ở điểm nào... Cũng giống như câu hỏi "tại sao anh lại thích mùa đông trong khi nó chẳng có gì đặc biệt?", anh vẫn cứ thích... Như một đứa trẻ chưa chững chạc trong cách nhìn nhận, bài toán về tình yêu và những câu hỏi cô đặt ra anh không biết đường trả lời.

Yoonji nhìn anh đang thần người lúc lâu, không lên tiếng cũng không thấy vẻ gì gọi là tức giận. Anh bây giờ, mang vẻ mặt hoang mang nghĩ ngợi không nguôi. Đầu đè nặng cùng với mạch máu, dây thần kinh trì hoãn. Mọi thứ xung quanh cô dường như chỉ thu về một bóng hình của gã đàn ông ngay trước mặt.

Lòng cô rối tung. Cô kéo vai anh, dò hỏi.

Yoonji: "Anh là đang muốn điều gì?"

Chính anh cũng không biết mình muốn điều gì ở cô. Chỉ giản đơn, muốn cô đừng khiến mọi việc trở nên khó thêm. Jiyoung kéo tay cô rời khỏi quán rượu, chủ quán thấy hai người đang cãi cọ, một người kéo đi một người không muốn rời. Hai bên vô cùng quyết liệt, căng thẳng. Bà ta không muốn sinh chuyện rắc rối tạm nhắm mắt làm ngơ như chưa có chuyện gì.

Yoonji gắt: "Cái đệt mẹ, thả ra!"

Jiyoung: "Đừng vùng vẫy. Về thôi!"

Thuê một căn phòng ở khách sạn gần đấy. Anh trực tiếp đẩy ngã cô vào tường, động tác dứt khoát nhưng đỗi nhẹ nhàng, Yoonji tuy bị ép bức nhưng căn bản không thấy đau khi va chạm góc tường lạnh lẽo. Jiyoung nhăn mài, khẽ chạm vào môi cô, chỗ hôn cái tên kia.

Càng nhớ lại, càng thấy không vui vẻ, muốn phát tiết ra cho khoẻ người.

Yoonji sốc quá tát anh.

Yoonji: "Cái mẹ nó, anh bị điên à?. Rốt cuộc là muốn cái đéo gì?"

Jiyoung: "Cấm cô không được hôn thằng khác"