Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 115: Ái muội.



Trong giây phút bốc đồng, Jiyoung không ngờ để lộ bản chất trước đây vốn không có. Nếu cô muốn ép anh đến bước đường cùng thế này, anh cũng không thèm giấu giếm nữa. Muốn lạnh lùng thì sẽ lạnh, muốn điên tiết thì sẽ điên. Làm loạn một cách mất đi lí trí.

Yoonji vốn ương bướng không nghe lời, tính cách cứng đầu, ương ngạnh phải trả giá bằng việc bị anh ép bức. Cô bị anh đẩy ngã xuống giường, trực tiếp cưỡng hôn. Hai thân hình lao vào nhau, Jiyoung như bạo thú hoang dã hôn môi cô điên cuồng, nụ hôn cấu xé, đau đớn và chả thấy hưởng thụ ở đâu. Yoonji dùng sức đẩy người nhưng bất thành, bị cưỡng hôn đến mức không thể dừng lại để lấy lại hơi thở. Jiyoung cứ chỉ biết đưa lưỡi vào, nút một cách mạnh bạo, không có uyển chuyển gì cả, không có kĩ thuật, phải nói kĩ thuật tệ đến mức không thấy sự hưng phấn.

Yoonji nghĩ: "Trước đây chưa từng hôn sao?. Kĩ thuật dở quá"

Chẳng có gì ngoài cái đau rát, lưỡi anh như thanh kiếm sắc bén, muốn chặt đứt lưỡi cô. Yoonji không để mình chịu thua, bèn cắn mạnh vào môi dưới đối phương, mùi máu nồng nàn ngay lập tức tuôn ra ngoài, vị mặn mặn, tanh tanh khiến cả hai thích thú. Jiyoung bị cắn tuy đau nhưng không hiểu vì sao lại thấy hưng phấn hơn lúc tự anh thoả mãn nhu cầu sinh lý.

Jiyoung thủ thỉ: "Thích không?"

Yoonji dùng tay bóp miệng người nằm trên, mặt cô vẫn bình thản hết mức làm anh lạnh sống lưng. Tự hỏi, sao lại có người mang gương mặt bất biến, băng khốc thế kia.

Yoonji: "Anh có biết anh đang làm gì không?. Trước đây, ai đã từ chối tôi ai?. Giờ lại thành ra thế này?"

Anh đặt bàn tay cô lên trên má mình, nụ cười như thiên sứ xuất hiện. Dù đêm tối đầy hơi lạnh giá cũng đột ngột tăng nhiệt độ ấm áp bởi nụ cười ngọt ngào.

Jiyoung: "Cô không thích?"

Yoonji: "Tạm thích"

Jiyoung: "Yoonji này, hãy dạy cho tôi cách yêu một người là như thế nào đi. Tôi thật sự không biết!"

Yoonji nheo mắt: "Thật sự không biết?. Có phải là đang đùa nhau không?. Thế quái nào trước giờ anh chưa từng yêu ai, dám khoác lác có người yêu nhiều lắm cơ mà?"

Jiyoung ngại ngùng, gãi đầu: "Vì... Tôi không muốn thua cô, nên tôi mới khoe khoang mà bịa chuyện"

Tên nhóc này. Đúng là ngốc nghếch. Bày đủ thứ trò làm người khác thật đau đầu.

Min Yoonji cười nhếch mép. Khuôn mặt ác ma ẩn sâu vẻ đẹp tuyệt dịu, Jiyoung ngẩn người khi bắt gặp sức hút kì diệu, hút anh vào một cách tuyệt đối. Trong phút giây trôi chậm, anh muốn khoảnh khắc này sẽ khắc sâu vào tận cõi lòng. Yoonji, cô thật sự, làm anh phải để tâm đến rất nhiều.

Jiyoung làm điệu bộ tội nghiệp, gục vào vai cô, như một chú cún đáng yêu làm nũng với chủ. Mà nếu được mọc đuôi bây giờ, chắc sẽ vẫy vẫy qua lại điên cuồng như một tên ngốc cho xem.

Jiyoung: "...Yoonji, hay là chúng ta chơi trò chơi đi"

Yoonji: "Trò gì?"

Jiyoung: "Lưới tình của tôi và cô, ai sa lầy vào đầu tiên, ai nói câu thích người đó đầu tiên... Sẽ thua"

Yoonji: "Một trò chơi hết sức sến súa. Thú vị đấy"

Yoonji đưa mắt nhìn người đỏ mặt. Jiyoung hơi thở gấp gút, ánh mắt đầy vẻ say đắm nhìn xuống cặp chân thon dài của thiếu nữ. Chân Yoonji rất đẹp, rất thon. Khi mặc quần bó sát tôn lên vẻ ngạo kiều, một chút quyến rũ và lẳng lơ. Jiyoung nuốt nước bọt giữ bình tĩnh trước sự câu nhân. Anh trông sang khi thấy người ấy đang mỉm cười, nụ cười của kẻ dường như biết mình sẽ chiến thắng trò chơi.

Cô xoa mặt anh.

Yoonji: "Được... Tôi chấp nhận chơi!"

Sáng hôm sau.

Jimin: "Bọn em đi đâu vậy?"

Jiyoung lúng túng: "Dạ à, bọn em đi ăn sáng ấy ạ... Haha. Anh Yoongi và Jimin mới về ạ?"

Yoongi nghi hoặc, cái cách nói dối đúng là sượng trân. Khi Jimin và Jiyoung nói dối, mặt sẽ nhăn nhúm như ông già, nói dối xong bản thân cảm thấy tội lỗi vây quanh. Vẻ mặt anh bây giờ giống y vậy.

Yoonji không để tâm đến câu chuyện diễn ra, bèn cởi giày đặt vào trong kệ tủ.

Yoonji: "Không biết đâu. Em lại đói rồi, anh Jimin làm gì cho em ăn đi"

Vừa nói, cô chạy đến ôm tay cậu. Mỉm cười rất tươi, mặt cũng vui hơn ngày thường. Jimin nhìn dáng vẻ của cô, giống một đứa em gái nhõng nhẽo hay đi theo anh trai để làm nũng. Jimin gật gù cười cười, hôm qua mua nhiều đồ nên còn dư chút ít, hôm nay không cần đến siêu thị vẫn có thể nấu.

Jimin: "Vậy anh sẽ làm cơm cari cho em nhé?"

Yoonji: "Dạ~~~"

Jimin: "Thịt heo chiên xù thì sao?"

Yoonji: "Rất đúng ý em!"

Jimin: "Vậy anh sẽ làm ngay cho em đây"

Yoonji: "Thế em phụ anh cho"

Thoáng chốc, Yoongi và Jiyoung đứng đó như bù nhìn nhường lại vai diễn cho Yoonji vì cô là diễn viên xuất sắc nhất, lúc nãy còn bày vẻ mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm mà giờ khi có sự góp mặt của Jimin thì thay đổi 180 độ. Thay đổi biểu cảm còn nhanh hơn tốc độ một viên đạn mà Yoongi tập luyện trong tổ chức bắn ra. Đôi mắt mèo xoay sang quan sát biểu cảm bất bình của Jiyoung. Hắn đoán chắc là cô và anh chưa giải quyết hiềm khích xong xuôi, nhưng thật may, vì về đến nhà thì nơi đây vẫn còn nguyên vẹn.

Yoongi yên tâm: "Tôi còn sợ về đến nhà chỉ còn cái nóc"

Jiyoung xua tay: "A, anh đừng chọc em nữa mà. Bọn em không điên đến mức phá bay nhà đâu!"

Yoongi: "Haha. Anh giỡn thôi. Thế Jiyoung sao đứng đực mặt thế kia?. Ta nhanh vào nhà đi!"

Jiyoung bối rối: "A, dạ vâng!"

Yoongi cất vali đựng quần áo và đồ dùng cá nhân vào trong phòng. Bước xuống phòng khách thì bắt gặp dáng vẻ lấp ló của ai đó đứng xem trộm hai người kia đang nấu nướng, cái tướng đứng rình rập, thập thò không khác gì một tên biến thái. Yoongi đút tay vào túi quần, mặt không biểu cảm, nghĩ vơ rằng anh muốn bày trò chọc phá Yoonji. Kì trước, Jiyoung còn gài bẫy để cô đạp trúng sợi dây chấn ngang ghế, song, bánh kem từ đâu phóng thẳng ngay vào mặt. Anh còn chơi cả súng nước, bắn vào áo Yoonji, có khi còn để rắn đồ chơi vào trong phòng cho cô hét chạy toáng loạn. Hắn mấy lần đấy đều hỏi cô có muốn dùng súng thật thay vì súng nước không, hắn sẽ cấp cho hai người một khẩu ra ngoài vườn sau chơi. Bảo đảm chơi một lần không có lần thứ hai.

Mà Yoonji cũng chả vừa gì, mấy lần đó đều rượt anh từ cuối hẻm thẳng ra đường cao tốc không ngừng nghỉ. Hai đứa nhỏ từ khi về căn nhà này thì đúng chất như cái nhà trẻ. Gì cũng có thể bày ra chơi được, làm hắn và Jimin nhức óc ù tai.

Giờ không biết cái tên nhóc con với thân hình đô vật sẽ tìm cách bày mưu tính kế gì nữa.

Yoongi đánh nhẹ vào vai anh làm người kia hết hồn muốn ngất. Vừa đau nhức vai vừa hoảng hốt như bị bắt gian, anh quay đầu ra phía sau, thấy cái mặt không cảm xúc của hắn ngay gần bên, sát gần vài cm cũng hoảng lắm, may mắn tay anh bám víu vào cột nên không bị hù cho ngã.

Yoongi cười: "Định bày trò gì với em gái tôi đây nhóc con?. Mấy hôm nay trêu chưa đã à?"

Jiyoung nói nhỏ: "Á, em không có. Em hoàn toàn không trêu luôn!"

Yoongi nghiêng đầu: "Vậy sao đứng đây?"

Jiyoung thủ thỉ: "Em, em... Chỉ muốn coi xem hai người kia đang nói gì thôi mà!"

Vài phút trước, Yoongi chưa bắt trọn biểu cảm ghen tuông vẫn vơ kia đâu. Nếu biết được có khi bị hắn cười cho thối mặt. Thà không để hắn biết anh đang thích Yoonji tốt hơn, chừng nào cả hai đường đường chính chính yêu nhau rồi thì sẽ thông báo. Giờ mà Yoongi biết có khi sẽ sốc, có khi ngăn cấm không chừng.

Jiyoung: "Hai người kia trông có vẻ thân thiết nhỉ?. Cô ta định cướp anh trai của em sao?"

Yoongi: "...Jimin hướng ngoại nên dễ bắt chuyện, dù Yoonji không thích thì khi thấy nụ cười cùng tính cách năng động của Jimin cũng sẽ bị lay chuyển thôi. Cả em cũng rất hướng ngoại đấy"

Jiyoung cười gượng: "Chắc cô ấy không hợp với em đâu...haha"

Cái người ngay cả yêu đương cũng chưa từng có như anh làm sao qua mắt được người phong lưu, đào hoa như Yoongi. Tình trường Yoongi rất nhiều, đó giờ cũng qua lại với nhiều người, giờ kể ra cũng đầy rẫy người xếp hàng muốn yêu hắn. Là một người từng trải liếc thoáng ánh mắt u mê, si tình cũng biết tâm tư anh màu gì, nghĩ gì.

Hoá ra, cái tên nhóc này lại dám mơ mộng đến cả Yoonji.

Yoongi nghĩ: "Cơ mà kể cũng lạ, tối ngày đánh nhau cãi nhau mà mới đi có mấy ngày đã tiến triển đến mức yêu nhau cơ à?. Có nhanh quá không?"

Yoonji đổ bột chiên xù ra tô, linh cảm không lành, chợt quay sang góc tường thì thấy ai đang lấp ló với Yoongi. Yoonji một phen bị dọa sợ, chưa từng thấy cặp mắt gian manh trong đời. Xoay sang Jimin, người đang hát hò vui vẻ xào thịt thì cũng an tâm đi mấy phần. Anh em song sinh tuy giống nhưng không phải cái gì cũng giống. Nếu Jiyoung chững trạc, biết cách ăn nói và ấm áp như Jimin chắc chắn đúng gu, còn cái nết bây giờ của anh thì bỏ đi, tặng cũng xua tay lắc đầu mà chê.

Jimin quay đầu sang, cười ngại ngùng.

Jimin: "Yoonji này, xin lỗi vì đi mà quên báo cho em biết trước. Chắc em ở nhà cùng Jiyoung chán lắm hả?"

Yoonji: "Không hẳn đâu ạ. Dù sao anh và anh hai em giải quyết công việc mà!"

Jimin gật gù, tay uyển chuyển đảo thức ăn chín đều hai mặt. Mùi thơm đã lan ra khắp tứ phía, đánh thức vị giác của người khác. Cô suýt xoa trước tài nấu nướng như một vị đầu bếp tài giỏi, giỏi hơn một số người luôn làm ra món ăn cô không vừa ý, điển hình là cái tên biến thái đứng ở góc tường gần đó.

Yoonji: "Jimin, anh đúng là người hoàn hảo, từ khuôn mặt, tính cách đến cách hành xử đều rất tuyệt"

Jimin ngại ngùng: "Không phải đâu. Anh còn rất tệ đấy..."

Yoonji: "Không đâu. Em thấy rất đỉnh mà. Hơn Jiyoung nhà này"

Jiyoung bị hắn nhéo má kéo ra phòng khách. Không cho nhìn đứa em gái độc nhất vô nhị của hắn, ngắm nhiêu đã đủ.

Yoonji: "Em không hiểu vì sao, tính cách của hai người đối lập nhau hoàn toàn. Anh thì rất trưởng thành, ôn nhu và tốt tính không như cái người hay chọc ghẹo, làm trò với em còn rất vô ý tứ nữa"

Cô nghi ngờ hai người này sinh ra là để bù trừ. Trong mắt cô, Jimin chính là mẫu người cô tìm kiếm suốt bao năm. Không cần phải tuyệt sắc mỹ nam hay là cơ bắp cuồn cuộn đầy mùi phong trần gió sương, thứ cô thích chỉ là một người tính tình đàng hoàng, yêu thương cô thật dạ.

Jimin lắc đầu, tắt bếp. Khẽ xoa đầu cô giống Yoongi.

Jimin: "Trước đây anh cũng giống như Jiyoung, một người hờ hợt và ngốc nghếch, không có gì đặc biệt. Trước lúc chưa gặp Yoongi thì luôn bị bắt nạt, sức lực yếu đuối và không làm gì ra hồn cũng không có tài nấu ăn như giờ. Chỉ khi, anh trải qua nhiều biến cố, nhiều thay đổi thì anh đã tập làm quen với chúng..."

Yoonji: "...Nhưng, bây giờ chẳng phải anh rất hoàn hảo hay sao?"

Jimin phì cười: "Không đâu. Anh chưa thấy hoàn hảo hay tuyệt đỉnh như em khen. Anh cũng chỉ là người bình thường, nhưng vì được bên Yoongi, anh ấy dạy anh mọi thứ, cách nhìn nhận thực tế và chấp nhận chúng thay vì lẫn trốn. Chứ anh cũng không phải người tài giỏi, anh nghĩ Jiyoung, thằng bé ấy có chút trẻ con nhưng rất tốt tính. Sau này Jiyoung cũng sẽ trưởng thành, ai cũng đều vậy mà?"

Yoonji: "Anh ta tốt bụng thật, nhưng cậu ta cũng rắc rối lắm"

Jiyoung cười gượng: "Haha, giống với anh mà"

Lúc này, cô thái rau xong. Đưa dĩa rau cho Jimin để nấu canh. Còn cô thì ngồi xuống ghế, theo dõi từng động tác nhanh nhạy cứ như đang ảo thuật ra món ăn chứ không phải đang nấu. Sau khi nói chuyện, cô đã động não rất nhiều, không biết Jimin đã trải qua những gì để có được con người như ngày hôm nay. Lúc còn ở Đức, trong tài liệu ghi chép những việc làm của Yoongi ở Hàn. Cô đã bất ngờ trước một cái tên Park Jimin có trên giấy, sự xuất hiện mới lạ đó cứ giống y một câu chuyện cổ tích hoang đường. Đầu tiên, hắn được Jimin cứu bên đường. Rồi những chuyện xoay quanh hai người họ, đi chơi đảo Jeju, Yoongi bỏ nhà ra đi đến nhà Jimin ở, từ đó yêu nhau. Xảy ra rất nhiều chuyện Jimin bị bắt cóc, hắn đến cứu, chuyện Hoseok muốn cướp Jimin và sự thật đằng sau chuyện tình tay ba ngang trái đó.

Yoonji: "..."

Cô nhớ lại có chút mông lung, chính xác nó là một định mệnh do thượng đế sắp đặt. Sắp đặt một cách nhẹ nhàng, phù hợp đến mức khó tin.

Yoonji động vào vết thương trên trán, xoa xoa một chút thì dùng tóc che đi.

Yoonji: "Anh Jimin, có phải con người sinh ra đã có số mệnh rồi không?"