Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 54: Nhân Sâm



"Thường công công, có thể truyền lệnh." Nhạc Chức từ phòng thay quần áo ra ngoài, tâm tình trầm trọng đi tới cửa nói với Thường Hoan. Tiểu Bảo hay Dược gia đều chỉ là biện pháp cứu vãn tiểu hoàng đế, được hay không còn khó nói. Máu chảy nhanh như vậy nhiều như vậy, hôm nay có thể là ngày cuối đời của tiểu hoàng đế. Mặc kệ là xuất phát từ chút yêu thương nhàn nhạt hay là lòng thương xót của một thần tiên, nàng đều muốn vào những giây phút cuối sẽ dùng hết khả năng chăm sóc tốt cho tiểu hoàng đế.

"Tiên sư, gần đây có phải bệ hạ khẩu vị không được tốt không a? Trong cung bình thường đều trình thiện sách lên, đợi bệ hạ điểm thiện xong lại mệnh Thượng Thực Cục đi làm, mấy ngày nay bệ hạ đều không điểm thiện, nhưng đưa đồ ăn tới lại không dùng chút nào. Bằng không phiền ngài hỏi lại bệ hạ xem có đặc biệt muốn ăn gì không?" Thường Hoan nói xong rướn cổ nhìn vào bên trong tẩm điện. Bệ hạ được Nhạc Chức bế trở về, có phải là bị thương ở chỗ nào rồi không? Có cần truyền thái y tới xem thử không? Dù có lo lắng đến đâu, chỉ cần bệ hạ không nói tới thì hắn cũng không dám suy đoán lung tung là bệ hạ bị thương, như thế có khác gì hắn ngóng trông bệ hạ không khỏe cố ý tìm xúi quẩy.

Nhạc Chức hơi do dự. Nếu như bình thường nàng nhất định sẽ giúp tiểu hoàng đế quyết định, phân phó đưa chút đồ ăn đến là được, không phải chỉ là ăn thôi sao? Nhưng trước mắt tính mạng tiểu hoàng đế đang như ngàn cân treo sợi tóc, người sắp chết chỉ nên làm cho họ những việc vui sướng, mỗi một món nuốt xuống cũng phải là món yêu thích. "Được. Để ta về hỏi."

"Làm phiền tiên sư." Thường Hoan hơi khom người. Hắn đối với Nhạc Chức mới đầu là hoài nghi, về sau là ganh tị, bây giờ thì hoàn toàn cảm kích. Sau khi Nhạc Chức vào cung bệ hạ thực sự khỏe hơn nhiều, lúc trước đi đường cũng cần hắn ở một bên vịn đỡ, giờ thì bệ hạ đã có thể bước đi như bay, lúc trước bệ hạ ưu tư đa tâm thường xuyên buồn bực, gần đây đã có thể cười nhiều hơn.

Nhạc Chức vừa đi vào trong điện, liền thấy tiểu hoàng đế từ phía sau ra ngoài. Váy đỏ hoa vàng, áo ngoài màu trắng mỏng tanh khoác hờ hững trên người, tóc dài xõa hai bên vai, cả người trông gầy gò mỏng manh như có thể bị gió cuốn bay. Nàng nhìn đến hơi ngẩn người, vẻ đẹp của tiểu hoàng đế là vẻ đẹp yếu ớt mong manh làm cho người ta sinh lòng trìu mến.

"Sao thế?" Lý Chiêu vừa ra ngoài liền phát hiện Nhạc Chức đứng ở đằng xa nhìn mình tội nghiệp. Chẳng lẽ trên mặt nàng viết chữ "Thảm" sao? Thật là.

"Không có gì. Tính hỏi ngươi buổi sáng muốn ăn gì? Lúc đầu tính tranh thủ lúc ngươi tắm rửa sẽ truyền lệnh, ra ngoài là có thể ăn, lại sợ đưa tới món ngươi không thích." Nhạc Chức vung tay trái lên, áo choàng treo trên cạnh giường rồng bay tới treo lên tay phải nàng. Nàng cầm áo choàng đi đến trước mặt Lý Chiêu, bất động thanh sắc giúp nàng phủ thêm, sau đó trùm áo choàng lên người ôm vào trong ngực, một đường bế đến tận bàn mới buông ra.

Lý Chiêu đứng dưới đất quấn lấy cổ Nhạc Chức cười thấp giọng nói: "Muốn ăn cái gì hả? Để ta nghĩ xem." Mặc kệ Nhạc Chức vì sao trong vòng một đêm lại thay đổi lớn như vậy, dù sao nàng rất được lợi, nếu có thể thừa cơ nếm chút ngon ngọt thì càng tốt. Đương nhiên khả năng rất lớn là Nhạc Chức sẽ cự tuyệt, bất quá vạn nhất thành công thì sao? Ngại gì không thử một lần! "Muốn ăn chân khí."

"Chân khí không làm no bụng được." Nhạc Chức cúi đầu nhìn dung nhan tiểu hoàng đế trẻ trung mơn mởn, hốc mắt lại hơi nóng lên. Nàng sống hơn một ngàn năm còn chưa thấy đủ, tiểu hoàng đế đến nhân thế cùng lắm mới hai mươi năm a!

"Không no bụng nhưng no lòng a!" Lý Chiêu nhìn qua miệng Nhạc Chức vụng trộm nuốt nước bọt.

Nhạc Chức nhíu mày, lo lắng hỏi: "Có phải Phục Linh đan lại làm nóng ruột rồi không?"

Lý Chiêu nháy mắt to vạn phần khẳng định gật gật đầu, ôm ngực thần sắc thống khổ nói: "Ừm, nóng đến khó chịu."

"Được rồi!" Nhạc Chức đau lòng tiên khí, nhưng càng đau lòng tiểu hoàng đế chút thời gian sau cuối còn bị yêu đan tra tấn. Nhiều cũng đã cho thì chút này có sá gì, dù tiểu hoàng đế có tham lam giả bệnh thì nàng cũng chấp nhận.

Đây không phải lần thứ nhất nàng độ tiên khí cho tiểu hoàng đế, nhưng lại là lần hồi hộp nhất mong đợi nhất cũng khó chịu nhất, đương nhiên, cũng là lần duy nhất chột dạ. Khoảnh khắc chạm vào bờ môi tiểu hoàng đế, nàng liền nhớ tới nụ hôn với Thương Kính, khác biệt thật sự quá lớn, sự khác biệt này lúc nàng ở Triêu Hi Lâu đã cảm nhận được, hiện giờ càng thêm mãnh liệt. Nàng cẩn thận từng li từng tí hôn tiểu hoàng đế bắt đầu độ tiên khí, lúc độ xong tiên khí nên rời đi lại không hề rời đi, vẫn do dự ở bên trong ngây ngẩn cả người.

Lý Chiêu có thể cảm nhận được khí đã đoạn, cũng có thể cảm nhận được Nhạc Chức đang từ từ lui về sau, nàng nhân lúc Nhạc Chức ngây người liền lớn mật đưa đầu lưỡi tới.

Nhạc Chức không phản kháng, nàng cũng không muốn phản kháng. Khác biệt chính là, tiểu hoàng đế chẳng qua chỉ muốn chân khí, nhưng nàng lại xem đây như một nụ hôn, thậm chí có thể là nụ hôn cuối cùng. Đang lúc đắm chìm trong sự tham lam chiếm đoạt của tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế bỗng buông nàng ra. Xem ra tranh giành mệt mỏi không cướp được tiên khí nên đành bất lực từ bỏ. Trong nội tâm nàng không khỏi có chút tiếc hận, sớm biết đã thỉnh thoảng cho tiểu hoàng đế thêm chút tiên khí giữ mạng rồi. Haiz...

Lý Chiêu không còn dám hôn. Trước kia chẳng qua là nàng cảm thấy Nhạc Chức ăn ngon, về sau ở chung mới dần dần sinh ra một loại khát vọng xa lạ với Nhạc Chức, ngay lúc vừa rồi, loại khát vọng kia càng ngày càng mãnh liệt, gần như sắp thôn tính nàng. Nàng sợ còn triền miên tiếp thì bản thân mình sẽ mất khống chế, làm ra chuyện khác người gì với Nhạc Chức. Tâm ý Nhạc Chức còn chưa rõ ràng, không chừng ngày nào đó nha đầu này lại đổi ý, lại lạnh như băng bỏ rơi nàng đi xem đống sách làm mộng thần tiên, nàng không thể phá lớp giấy này, phải chừa cho Nhạc Chức đường lui.

"Còn khó chịu không?" Nhạc Chức rút môi ra từ trong tiếc hận, nhẹ giọng hỏi.

"Không." Lý Chiêu ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Nhạc Chức cười cười. Kỳ thật còn khó chịu hơn, tâm hỏa bùng nổ, nhưng không phải bị Phục Linh thiêu đốt, Phục Linh đan thiêu người đau đớn khó nhịn, còn cái này thiêu lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Nhạc Chức mang giấy bút tới ngồi xuống đối diện tiểu hoàng đế, hỏi nàng: "Suy nghĩ thật kỹ xem muốn ăn gì, ta ghi lại đưa cho Thường công công."

"Gì cũng được, ta cũng không kén ăn. Nhớ dặn bọn hắn đem cả cống phẩm tới, chúng ta cùng nhau ăn." Lý Chiêu nói xong cúi đầu xuống si ngốc cười. Bình bình đạm đạm mới là thật, có thể mỗi ngày nhìn thấy Nhạc Chức, cùng nhau ăn chút cơm trò chuyện đã là rất tốt.

Thái Sử có lần say khướt nói với nàng khi ấy mười mấy tuổi: Công chúa a, người mình yêu trùng hợp cũng yêu mình kỳ thật là chuyện đặc biệt khó gặp, có người, hoặc là trời sinh hữu duyên vô phận, hoặc là thời cơ không đúng, sớm không được, trễ không xong...

Nói liên miên lải nhải nói rất nhiều, câu trước không ăn nhập câu sau. Cuối cùng kết luận lại là "Yêu nhau là chuyện rất khó".

Như vậy nàng xem như may mắn. Nhạc Chức hẳn là cũng yêu nàng a? Lý Chiêu cực nhanh liếc mắt Nhạc Chức, lại cúi đầu xuống tiếp tục si ngốc cười.

"Ta còn phải xuất cung một chuyến, không thể cùng ngươi ăn điểm tâm rồi." Đêm qua nàng quên nhổ ít râu nhân sâm trên người Tiểu Bảo, đành phải đi thêm một chuyến nữa, tiểu hoàng đế bây giờ trông rất hăng hái, nhưng lúc sau thì không biết trước được.

Cảm xúc Lý Chiêu trong nháy mắt tụt xuống: "Ừm."

"Rất nhanh sẽ trở về." Nhạc Chức vội vàng giải thích. Nàng không muốn tiểu hoàng đế trước khi lâm chung có bất cứ điều gì không vui, một chút xíu cũng không được.

"Thế ta chờ ngươi trở về mới ăn." Lý Chiêu vụng trộm sờ cái bụng đã đói xẹp. Nói như vậy, Nhạc Chức yêu thương nàng nhất định sẽ nghĩ cách về sớm một chút. Nàng cũng sẽ không thật sự để bản thân mình bị đói, vẫn nên ăn một chút gì đó lót dạ, nhưng sẽ không để cho Nhạc Chức biết.

Nhạc Chức suýt chút nữa lại nổi cáu. Hoàng đế ngốc, đói bụng đến tắt thở thì làm sao bây giờ? Chẳng phải sẽ thành con ma đói sao? "Sợ ngươi rồi, để ta ăn cùng ngươi rồi mới đi."

Lý Chiêu thà tình nguyện bị đói chờ Nhạc Chức, lần này không biết khi nào mới có thể trở về.

"Chờ ta trở lại, chúng ta xuất cung đi dạo chơi có được không?" Nhạc Chức cầm khăn lau canh thừa trên khóe miệng tiểu hoàng đế nói: "Ngươi từ nhỏ đã ăn yêu đan, hẳn là chưa từng xuất cung đi chơi a?"

"Thành Trường An vẫn thường đi dạo, nhưng đi xa thì chưa. Mỗi lần đều có Thái Sử đi cùng, cải trang giả dạng xong mới lén đi." Lý Chiêu nói xong mới nhận ra. Nhạc Chức đây là đang mời nàng cùng đi dạo a? Tim bỗng nhiên nhảy thật nhanh, mặt cũng càng ngày càng nóng.

"Vậy ngươi có muốn đi đến nơi xa một chút xem thử không?" Nhạc Chức muốn nhếch khóe miệng lên cười một cái, nhưng khóe miệng càng ngày càng nặng, căn bản cười không nổi. Nàng rất đau lòng tiểu hoàng đế, nói đến giang sơn đều của Lý gia, nhưng nơi tiểu hoàng đế thực sự đặt chân qua e là chỉ có Trường An. Nàng nguyện ý dẫn tiểu hoàng đế đi thăm thú non sông tươi đẹp, đáng tiếc theo thương thế kia đại khái đã không còn cơ hội.

Lý Chiêu thẹn thùng gật gật đầu nói: "Muốn."

"Suy nghĩ kỹ xem, còn có chuyện gì khác muốn làm mà chưa kịp làm không?" Nhạc Chức tiếp tục hỏi.

"Có a! Muốn làm nhất nhưng chưa kịp làm chính là giết hết mấy kẻ trên tờ giấy mà hôm trước đưa cho ngươi xem." Lý Chiêu vui vẻ nói.

Nhạc Chức không nhịn được ghét bỏ trợn nhìn tiểu hoàng đế một cái nói: "Ta nói không phải cái đó, có chuyện nào thuần khiết vô hại một chút không?" Bại gia Hoàng đế, sao suốt ngày chỉ nghĩ đến muốn mạng người khác thế? Sắp chết tới nơi mà không chịu tranh thủ tu nhân tích đức.

Lý Chiêu cắn môi lắc đầu. Nguyện vọng giết người không đủ vô hại, một nguyện vọng khác lại không đủ thuần khiết. Nàng vẫn nên ngậm miệng thì hơn!

*

Hầu hạ tiểu hoàng đế dùng xong hết điểm tâm Nhạc Chức ngựa không dừng vó tiến đến miếu thổ địa.

Bên trong miếu thổ địa loạn thất bát tao, chén dĩa cống phẩm rơi đầy dưới đất, tượng thần của Thổ Địa bà bà cũng mẻ mất một miếng. Xảy ra chuyện rồi!

"Thổ Địa bà bà?" Mặt đất không có động tĩnh, Thổ Địa bà bà không trốn ở dưới. Nhạc Chức bay lên cao nhìn cho rộng. Liêm Thủy trấn sớm đã dời trống, Niễn Nhi trang thì lại không người, tìm người nơi quạnh quẽ vắng vẻ thế này rất dễ dàng. Nhìn quanh một vòng bốn phía, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng gào của Thổ Địa bà bà.

"Chức nha đầu, mau giúp ta ngăn người lại!"

Nhạc Chức tưởng là gặp được kẻ đến gây sự, xoay người sẵn sàng trận địa đón địch, chuẩn bị đại chiến một trận.

Nhưng nàng nghĩ nhiều rồi. Nào có ai gây sự? Chỉ có Tiểu Bảo cởi truồng nhìn như củ cải trắng càng ngày càng gần, hài tử hưng phấn giống như ăn trộm tiên dược, lúc thì bay lên trời lúc thì lộn xuống đất, Thổ Địa bà bà thở hồng hộc đuổi theo phía sau.

"Nhanh ngăn nó lại a!" Thổ Địa bà bà kêu thất thanh.

Nhạc Chức còn đang thất thần thì Tiểu Bảo đã tự chui đầu vào lưới bay nhào vào trong ngực nàng, mở miệng kêu một tiếng "Di di", nhưng cũng chỉ mới gọi được người, lời nói còn chưa lưu loát. Nàng ôm Tiểu Bảo bay vào miếu thổ địa, hỏi Thổ Địa bà bà vừa độn thổ trở về: "Trong miếu sao lại loạn thành như vậy? Ta còn tưởng rằng các người xảy ra chuyện gì."

"Còn không phải đứa nhỏ này gây ra sao." Thổ Địa bà bà than thở nói: "Không được rồi, chỉ mới tập đi thôi đã vậy. Tới lúc đi rành rẽ chắc hủy luôn cái miếu hoang này của ta mất! Ở trong miếu chạy phá chưa đủ, còn muốn chạy ra cả núi, không sao mà ngăn cho được. Chức nha đầu ngươi nói xem, nếu nó chạy mất xảy ra chuyện thì ta làm sao ăn nói với ông bạn già Dược Thảo Thần đây a?"

Tiểu Bảo nắm chặt áo Nhạc Chức ủy khuất vùi trong ngực nàng. Nhạc Chức cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, bình tĩnh nói: "Ta trước kia cũng thế thôi, lúc vừa mới lên trời còn muốn điên hơn nó ấy chứ!"

Thổ Địa bà bà bất lực thở dài. Kỳ thật lúc bà vừa làm thần Thổ Địa cũng cảm thấy chơi độn thổ rất vui, ở trong đất chui tới chui lui chui không biết mệt, dù đầu đụng trúng đá u liền mấy cục cũng không giảm hào hứng. "Nói thì nói vậy. Nhưng ta vẫn sợ Tiểu Bảo xảy ra chuyện a! Nó là nhân sâm tinh, yêu ăn vào sẽ đại bổ. Ta mới nghe Đồ Chu nói ở thành Trường An mới tới một con yêu vừa xấu xa vừa lợi hại, nếu Tiểu Bảo đụng vào nàng thì nguy!"

Đây là nói Thương Kính a? Nhạc Chức gấp về cung, bế hài tử nói: "Không thì để ta đem hài tử theo a? Chờ Dược gia trở về người cứ bảo ông ấy đến thành Trường An tìm ta."

"Không phải ngươi sẽ vào cung sao? Tiểu Bảo có vào được không?" Thổ Địa bà bà không yên tâm hỏi. Sau khi hai nha đầu chạy tới Trường An, bà không yên lòng nên có hỏi thăm Đồ Chu chút chuyện ở thành Trường An.

"Không phải còn có A Trản sao?" Nhạc Chức cười hỏi tiểu nhân sâm tinh nói: "Tiểu Bảo chịu đi chung với di di không con? Bà bà mệt rồi."

Tiểu Bảo thân thiết ôm lấy Nhạc Chức khẽ gật đầu.

Thổ Địa bà bà bị tổn thương tâm. Bà trông Tiểu Bảo lâu như vậy, thế mà hài tử cứ thích dính lấy Chức di của nó, thấy Chức nha đầu liền nhào vào trong ngực lập tức đi theo. Nhóc con vô lương tâm, dù gì cũng nên biểu hiện một chút không nỡ chứ!

"Vậy bọn ta đi đây, bà bà bảo trọng."

Trên đường về Trường An, thỉnh thoảng Nhạc Chức lại cúi đầu nhìn lông mi dài run run của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không biết suy nghĩ đáng sợ trong lòng nàng, còn thiên chân vô tà nhìn nàng cười, cười đến nỗi nàng tự thấy áy náy. Nhưng trên đầu Tiểu Bảo vẫn trọc lóc, lông mày cũng chưa mọc ra, nàng không có lựa chọn nào khác a!

"Tiểu Bảo, di thương lượng với con chuyện này..." Nhạc Chức dự định trưng cầu ý kiến của hài tử một chút. Tiểu Bảo là đại hài tử hơn tám mươi tuổi, chỉ là không nói chứ trong lòng biết hết mọi chuyện. Giống như vừa rồi, biết gây họa phải chịu phạt, lập tức giả thành đáng thương.

Tiểu Bảo ngơ ngác chớp chớp mắt.

"Là thế này, di muốn cứu một phàm nhân, khả năng là phải cần một chút lông của con." Nhạc Chức càng nói càng thấy xấu hổ. Tóc Tiểu Bảo là nàng cạo, lông mày là nàng xén... Nàng chính là kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước lòng tham không đáy a!

Tiểu Bảo ngơ ngác gật gật đầu.

Nhạc Chức thấy Tiểu Bảo ngây ra, sợ nó nghe không hiểu, lại giải thích: "Di nói chính là lông mi của con." Nói xong còn chỉ chỉ vào mình.

Tiểu Bảo lại gật đầu một cái. Trong lòng nó hiểu rõ, dù nó có đồng ý hay không thì di di cũng sẽ lấy sợi lông đi, chẳng qua lần này hỏi qua nó mà thôi. Trản di cũng thế, gia gia cũng thế, chắc chắn sẽ có người mà họ quan tâm muốn cứu. Nó không quan tâm những người kia, nhưng nó quan tâm gia gia bà bà di di, đừng nói lông tóc, dù muốn tay chân của nó cũng được, dù sao vẫn có thể mọc lại, chỉ là sẽ đau một chút.

(Ôi, hong có lấy tay chân của bé Bảo Bảo gì đâu nha, Sâu di di thương con nha 🥰🥰🥰)

Nhạc Chức đáp xuống đất, buông hài tử xuống nói: "Tiểu Bảo ngoan, nhắm mắt lại." Nàng cắn chặt răng quyết tâm hung ác, cẩn thận từng li từng tí dùng phong đao xén lông mi xuống, lông mi đen nhánh cong vút trong nháy mắt giống như mất đi ma lực biến thành hai nhánh râu vàng. Lại nhìn Tiểu Bảo, thật sự là không đành lòng nhìn. Lúc đầu là đứa trẻ thật đáng yêu, hiện giờ tóc tai lông mày lông mi mất ráo, nhìn thế nào đều rất kỳ quái. Thật không thể trách Tiểu Bảo, dù khuôn mặt có đẹp đến đâu cũng không đỡ nổi tạo hình này! Cho dù là A Trản cũng không đỡ được a!

Tiểu Bảo mở mắt ra, không cảm giác được có gì khác biệt. Nó tiến lên mở lòng bàn tay Nhạc Chức đang nắm chặt, hóa thành hình người cắn ngón cái nhỏ mấy giọt máu lên râu nhân sâm, cười bập bẹ nói: "Di di. Kỳ thật máu tốt hơn râu a." Nói xong lại nằm sấp vào trong ngực Nhạc Chức, chờ được bế. Nó chơi đuổi bắt với bà bà nửa ngày đã mệt mỏi, mà lại rất thích hương vị trong ngực Chức di, thậm chí còn thích hơn cả Trản di. Chức di là ngọt, Trản di là thơm, gia gia là đắng, Lạc An là tanh.

"Tiểu Bảo..." Nhạc Chức một tay bế hài tử, cảm kích nói không ra lời. Tiểu Bảo lớn nhanh thật đấy, cảm giác trước đó không lâu vẫn còn là củ cải cái gì cũng đều không hiểu, bây giờ đã có thể tùy tâm sở dục hóa thành hình người, lời nói cũng nói ngày càng lưu loát.

A Trản nghĩ là hôm nay Thương Kính sẽ tới, đợi ròng rã hết nửa ngày trời, thực sự nhàm chán muốn ra cửa thì thấy cục đá ôm đứa bé tới.

"Muội bắt con nhà ai đem về vậy?" A Trản tiến lên liếc mắt nhìn. Là một đứa bé trai.

"Tiểu Bảo nhà ta." Nhạc Chức nhẹ nhàng chọc chọc Tiểu Bảo, hài tử lập tức từ hình người biến thành củ cải. Vừa hóa thành hình người còn chưa ổn định, chịu đựng không được bao lâu. "Dược gia ra ngoài hái thuốc rồi, bà bà lại không trông nổi nó. Tỷ trông giúp Tiểu Bảo nhé, chờ Dược gia về Trường An đón người thì lập tức gọi Đồ Chu vào cung cho ta hay. Yêu khí trên người Tiểu Bảo đều che lại rồi, tỷ không cần lo lắng, giám sát chặt chẽ một chút đừng để hài tử chạy loạn là được."

A Trản mơ hồ đón lấy Tiểu Bảo lắc lắc nói: "Muội lại tìm Dược gia làm gì?"

Nhạc Chức phải vội vã hồi cung đưa nhân sâm cho tiểu hoàng đế, chỉ nói vắn tắt: "Tiểu hoàng đế chắc sắp chết rồi..." Trong nội tâm nàng khó chịu, nhưng cố chống đỡ không để A Trản nhìn ra.

"Cũng phải thôi, không phải nàng ta vẫn luôn sống dở chết dở sao? Nếu muội không cho tiên khí thì đã chết từ lâu rồi." A Trản đưa một tay ra nhẹ nhàng nắm cằm Nhạc Chức, ngắm nghía kỹ bờ môi hơi sưng đỏ của nàng nói: "Miệng bị sao thế?"

"Không sao a!" Nhạc Chức chột dạ che miệng lại nói: "Ta phải trở về. Tỷ nhớ giám sát Tiểu Bảo chặt chẽ a, nó vừa mới biết đi, lòng hiếu kỳ rất mạnh." Nói xong hốt hoảng vụt ra khỏi cửa sổ. A Trản mắt sắc thận trọng, còn trò chuyện nữa khả năng sẽ không để nàng hồi cung.

"A Chức!!! Muội trở lại cho ta!" A Trản đuổi tới bên cửa sổ, sợ đánh thức Tiểu Bảo lại không dám kêu quá lớn tiếng. Sao lại ném Tiểu Bảo cho nàng? Nàng cũng có cuộc sống của mình a! Mang theo đứa bé làm sao đi dạo Bình Khang được?

"Muội trở lại đây cho ta!!!" A Trản khóc không ra nước mắt nhìn về phía Tiểu Bảo trong ngực, khoảnh khắc nhìn đến khuôn mặt hài tử bị dọa đến trừng lớn mắt. Tiểu Bảo sao lại trọc thành như vậy? Dược gia trở về nhìn thấy hài tử bị hại thành như vậy không nổi giận mới là lạ. Vậy mà cục đá ngốc còn dám trông cậy vào Dược gia cứu Hoàng đế? Đổi lại là nàng, không hạ thủ cho hoàng đế chết toi đã là khách khí lắm rồi.

Tiểu Bảo đang ngủ ngon, nhắm hai mắt mù tịt vô tri liếm liếm bàn tay múp míp.

"Tiểu Bảo đáng thương." A Trản đau lòng ôm hài tử ngồi vào trước gương trang điểm, cầm lấy bút kẻ lông mày từ ái nói: "Hay là di di vẽ lông mày lông mi lên cho con nhé?"