Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 55: Thổ lộ



"Bệ hạ đâu?" Nhạc Chức hồi cung thấy bên trong tẩm điện có không ít cung nữ thái giám vội vàng đi tới đi lui tựa hồ đang tìm món đồ gì đó, chỉ có tiểu hoàng đế là không thấy đâu, liền giữ chặt một cung nữ lại hỏi.

"Bẩm tiên sư, bệ hạ đi điện Tuyên Chính rồi ạ." Cung nữ đáp xong liền cùng những người khác lục tung mọi ngóc ngách, sau đó nằm rạp dưới đất trừng lớn mắt nhìn kỹ dưới gầm tủ.

Nhạc Chức cũng cúi người nhìn theo cung nữ, dưới gầm tủ đen thui nào có cái gì đâu a! "Các ngươi tìm gì thế?"

"Một cục đá lạ kỳ biết phát sáng trong đêm, nghe nói gọi là đá Côn Ngô gì đó, tiên sư có từng nghe qua chưa ạ?" Cung nữ thấy Nhạc tiên sư hòa hòa khí khí, Nữ Đế lại không có ở dây, bắt đầu 'mở máy hát' lên buôn chuyện.

"Chưa!" Nhạc Chức cau mày có chút bất an hỏi: "Bệ hạ tìm cục đá cỏn con đó làm gì a? Bộ thiếu ánh sáng hả? Trong cung thiếu gì đồ có thể phát sáng." Nàng biết tiểu hoàng đế thích mình trong hình hài cục đá, vừa vào tay là bại gia Hoàng đế lại như đứa trẻ chưa lớn nắm lấy nàng hết bóp rồi vò yêu thích không buông tay.

Nhưng trong lúc mấu chốt thân mang trọng bệnh lại muốn tìm nàng, không phải muốn liệt nàng vào danh sách vật phẩm chôn cùng gì đó chứ? Phàm nhân lúc chết đều thích hợp táng cùng với đồ vật mà lúc sống thường dùng, mong là xuống dưới rồi vẫn có thể dùng tiếp.

"Lúc đầu cục đá kia rơi mất bệ hạ cũng không để ý chút nào, nhưng Uẩn công chúa lại thích a! Ngài cũng biết rồi đó, bệ hạ đặc biệt sủng ái tiểu công chúa." Cung nữ đang nói vui vẻ, ngẩng đầu một cái gặp ngay cung nữ quản sự ở xa xa trừng nàng một cái, vội vàng im lặng nhấc gót sang chỗ khác đi tìm.

Rơi vào tay nhóc con chết tiệt kia thì chẳng thà chôn theo Hoàng đế luôn cho rồi! Nhạc Chức mặc kệ đám người bận rộn vô ích, đi đến trước lư đồng dùng pha trà nhóm lửa than ném sợi nhân sâm máu vào trong ấm trà. Bây giờ cứ nấu trước, chờ tiểu hoàng đế triều nghị xong trở về là có thể uống canh sâm.

Tới trưa Lý Chiêu mới trở về, lúc vào điện sắc mặt tái xanh.

"Đã tìm được đá chưa?" Lý Chiêu đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn thái giám ở cửa. Nàng vừa bị ủy khuất ở điện Tuyên Chính, lại đúng lúc 'tới kỳ', hỏa khí bùng lớn vô cùng.

Tiểu thái giám thấy tình thế không ổn, lập tức quỳ xuống. "Bẩm... Bẩm... Bẩm bệ hạ. Chư... Chư... Chưa tìm ra ạ."

Các cung nữ thái giám khác trong điện cũng lập tức quỳ xuống đất xin lỗi, chỉ có Nhạc Chức đứng thẳng bên cạnh trà lô, lẳng lặng rót canh sâm vừa nấu xong vào bát trà.

Lúc đầu Lý Chiêu muốn mượn cơ hội trút giận, nhưng nhìn thấy Nhạc Chức thì không trút nổi cái giận nào nữa. "Vậy thử đi nơi khác tìm xem! Rút cạn hồ nước xem có không, quét từng cái lá trong sân ra nhìn thử, tra xét phòng từng người đi, không chừng có ai cảm thấy hòn đá kia quý lạ nên đã lén giấu đi. Đều ra ngoài cả đi!"

"Vâng!" Chúng cung nhân cùng kêu lên dập đầu nói.

"Thường Hoan ngươi cũng ra ngoài đi." Thái độ của Lý Chiêu đối với Thường Hoan tốt hơn rất nhiều, thấy gương mặt già nua của hắn bị gió thổi đến đỏ bừng, lại bồi thêm một câu: "Hồi phòng nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài trông giữ nữa. Về sau những việc nhỏ nhặt cứ giao cho bọn tiểu bối, lúc ta cần ngươi phục vụ sẽ sai người qua bảo ngươi."

Thường Hoan lau lão lệ bất đắc dĩ gật gật đầu, hành lễ xong đi ra theo đám cung nhân.

"Cứ tưởng ngươi còn lâu mới về cơ!" Lý Chiêu đi về phía Nhạc Chức, giọng nói êm dịu hơn rất nhiều, toàn bộ tức giận trên mặt đều tiêu tán hết, thậm chí còn có ý cười nhàn nhạt. Nhạc Chức trở về nhanh như vậy là vì một khắc cũng không thể rời nàng a?

Nhạc Chức có chút bận tâm hỏi: "Có phải ngươi gặp chuyện gì không? Hỏa khí lớn như vậy." Tiểu hoàng đế không phải là người dễ nổi nóng, muốn mắng người cũng chỉ cười nhẹ nhàng ngầm mỉa mai, ngoại trừ ở trước mặt nàng vò đã mẻ không sợ sứt, muốn khóc là khóc muốn cười là cười, ở trước mặt người khác rất ít viết cảm xúc lên mặt.

Lý Chiêu ngậm ngùi chua xót lắc đầu, lúc nàng ở cùng Nhạc Chức thì chuyện phiền lòng gì cũng không muốn nhắc không muốn nghĩ.

Nhạc Chức cũng không hỏi lại, bưng canh sâm nóng hổi lên thổi thổi đưa cho tiểu hoàng đế nói: "Uống cái này đi."

"Trà gì vậy?" Lý Chiêu vừa cảm động lại chờ mong. Nhạc Chức hiếm khi pha trà cho nàng, lần trước đó là khi nàng bị liệt nằm khát trên giường, lúc ấy Nhạc Chức chỉ rót thẳng nước lạnh cho nàng. Đón lấy bát trà để lại gần mũi ngửi nhẹ, vừa đắng lại tanh, màu sắc cũng quái lạ. Tay nghề pha trà của Nhạc Chức sao còn tệ hại hơn cả nàng vậy? Bao nhiêu nguyên liệu tốt như thế mà có thể nấu ra được bát trà nhìn không muốn uống ngửi chỉ muốn nôn thì cũng là bậc kỳ tài à nha!

"Không phải trà, là thuốc. Sẽ tốt cho thân thể ngươi." Nhạc Chức nhớ tới Tiểu Bảo nhà mình, thần tình nghiêm túc nói: "Phải uống cho hết nha, một ngụm cũng không được chừa, cặn rễ gì cũng không! Thuốc này không dễ có được."

"Ngươi xuất cung là vì thuốc này sao?" Lý Chiêu nâng bát trà hốc mắt hơi nóng lên.

Nhạc Chức khẽ gật đầu.

Thuốc này nếu là người khác cho, Lý Chiêu không gọi thái y nghiệm rõ ràng nhất định sẽ không uống. Nhưng Nhạc Chức cho thì lại khác, nàng căn bản sẽ không có bất cứ nghi ngờ nào, mạng của nàng vốn nằm trong tay Nhạc Chức. Nhạc Chức muốn nàng chết cũng không cần tốn sức hại nàng, chỉ cần không cứu nàng là được. Nàng bưng nước thuốc lên uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn không để ý hình tượng liếm sạch cả bát.

Không biết là do hiệu ứng tâm lý hay là điều gì, mà nước thuốc vừa vào trong bụng nàng đã lập tức cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều. Đêm qua ngủ không ngon, sáng sớm dậy liền cảm thấy buồn ngủ mỏi mệt, giờ thì bao nhiêu mỏi mệt đều biến mất. Rốt cục Nhạc Chức đã đi đâu mà tìm được thần dược hiệu quả nhanh chóng như vậy a?

"Có thể hỏi là thuốc này ngươi làm thế nào tìm được không? Với cả thuốc chữa khỏi gãy xương nữa." Lý Chiêu liếm môi tò mò hỏi.

"Không thể! Bí phương độc nhất vô nhị." Nhạc Chức lắc đầu. "Cảm thấy thế nào? Có khỏe lên chút nào không?"

"Có."

Nhạc Chức hơi an tâm một chút, râu máu của Tiểu Bảo hẳn có thể giúp Hoàng đế chống đỡ thêm mấy ngày chờ đến khi Dược gia trở về a? "Thế ngươi có muốn đi ra khỏi vòng một chuyến không?"

"Bây giờ hả?" Lý Chiêu thầm muốn trong lòng, nhưng thân thể thực sự không cho phép. Mấy ngày nay toàn thân nàng đau nhức kiêng cữ đủ điều, xuất cung còn phải tìm cơ hội kịp thời đổi miếng vải bông, chơi cũng chơi chưa tận hứng. "Hay là mấy ngày nữa hẵng đi nha?". đam mỹ hài

Nhạc Chức muốn nói lại thôi. Mấy ngày nữa người trước mắt này có còn hay không cũng khó nói a! "Không xuất cung cũng được. Ngươi nghĩ lại xem, nếu như ngày mai sẽ phải rời khỏi nhân thế thì hôm nay chuyện ngươi muốn làm nhất là gì a?" Mặc kệ là cái gì, chỉ cần không phạm luật trời nàng đều sẽ hết sức giúp tiểu hoàng đế hoàn thành.

Lý Chiêu ngửi được mùi chẳng lành. Nhạc Chức cho nàng uống thuốc, lại còn muốn dẫn nàng xuất cung, còn đột nhiên dịu dàng với nàng, chẳng lẽ nàng đã ngày giờ không nhiều rồi sao? "Sao lại hỏi vậy a? Có phải ta sắp chết rồi không?"

"Thân thể ngươi thế nào bản thân mình còn không biết a?" Nhạc Chức dứt khoát nói ra: "Ta sẽ hết sức nghĩ cách cứu ngươi, nhưng kết quả ra sao không dễ nói. Ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì sớm nói cho ta biết đi, bớt chút tiếc nuối vẫn tốt hơn, miễn cho..." Nàng thấy tiểu hoàng đế bỗng nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt, không đành lòng nói tiếp nữa.

Lý Chiêu lặng lẽ rơi nước mắt không nói một lời.

Ngày này rốt cục vẫn phải tới. Kỳ thật nàng đã sớm biết, thân mang Phục Linh đan, không ai hỗ trợ trấn áp sẽ đột tử, có người hỗ trợ trấn áp sẽ từ từ chịu đựng rồi chết, vô luận thế nào cũng không sống tới số tuổi thọ của thường nhân. Kỳ quái là lúc trước nàng xem nhẹ sinh tử, duy nhất không yên tâm chỉ có muội muội, bây giờ lại... Nàng yên lặng nhìn qua Nhạc Chức, nước mắt bỗng nhiên vỡ đê.

"Đừng khóc đừng khóc nữa mà." Nhạc Chức đau lòng tiến lên nhẹ nhàng kéo tiểu hoàng đế vào trong ngực, dùng tay lau đi nước mắt cho nàng.

Lý Chiêu nằm trong ngực Nhạc Chức khóc rống nghẹn ngào. Nàng không nói cho Nhạc Chức biết, lúc tảo triều lại bị đám lão bất tử kia bức hôn, rõ ràng trước kia đã bị buộc qua vô số lần, hôm nay lại tức giận lạ thường. Trước kia đau qua vô số ngày, chết qua vô số lần, cho tới bây giờ chưa từng rơi qua nước mắt, thậm chí cảm thấy cái chết là một loại giải thoát, nhưng hôm nay lại lưu luyến nhân thế lạ thường.

"Ta sợ ngươi có sự tình chưa kịp làm lưu lại tiếc nuối, kỳ thật bệnh của ngươi chưa hẳn là trị không hết. Ngươi xem ngươi uống nước thuốc xong không phải đã cảm thấy tốt hơn nhiều a?" Nhạc Chức không biết nên an ủi thế nào. Trong nội tâm nàng cũng khó chịu, nhưng cũng không từ bỏ hi vọng, cầm máu đối với Dược gia mà nói thật sự không khó. Chỗ Dược gia nhất định có thuốc cầm máu, lấy ra bôi vào vết thương cho tiểu hoàng đế một lần là khỏi thôi.

Lý Chiêu dần dần không khóc nữa, nàng giống như hạ quyết tâm, bỗng nhiên nâng mặt Nhạc Chức hôn lên.

Nhạc Chức tuyệt không giật mình, nàng biết tiểu hoàng đế muốn tiếp tục sống, muốn chân khí.

"Chân khí vô dụng." Nhạc Chức dịu dàng đẩy người ra.

"Ta không muốn chân khí." Lý Chiêu chăm chú nhìn Nhạc Chức vừa nghiêm túc lại kiên quyết nói: "Ta muốn nàng! Nhạc Chức, ta thích nàng."

Cuối cùng nàng vẫn nhịn không được nói ra miệng. Nhạc Chức hỏi nếu như ngày mai nàng sẽ rời đi nhân thế, có chuyện gì không làm sẽ hối hận không ấy hả? Có!

Nhạc Chức ngơ ngác trừng lớn mắt. Tiểu hoàng đế cũng thích nàng... Làm sao lại... Trong nội tâm nàng vừa vui vẻ lại khổ sở.

"Không phải nàng hỏi ta có chuyện gì đặc biệt muốn làm sao? Ta làm rồi đó." Lý Chiêu rơi lệ cười nói. Chuyện nàng muốn làm kỳ thật rất nhiều, nhưng lại không thể, dù Nhạc Chức có nguyện ý hay không cũng không thể, một kẻ hấp hối sắp chết như nàng không có tư cách.

"Thế..." Nhạc Chức đột nhiên không biết nên nói gì, thậm chí không biết nên xưng hô thế nào với tiểu hoàng đế mới phải. Danh xưng "tiểu hoàng đế" thầm gọi trong lòng thì không sao, nếu nói ra miệng không khỏi quá thiếu lễ phép. Nhưng gọi "Nữ hoàng bệ hạ" lại quá mức xa lạ...

"Gọi ta A Chiêu." Lý Chiêu tựa hồ nhìn thấu tâm tư Nhạc Chức.

"Thế. A Chiêu." Nhạc Chức gọi xong lại cảm thấy xưng hô thế này cũng không ổn, quá phận thân mật rồi. Nhưng nghe thấy xưng hô này tiểu hoàng đế lại chảy nước mắt mỉm cười hạnh phúc... Nàng ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Ta là đạo sĩ, là phải tu đạo thành tiên. Ngươi hiểu chứ?" Nàng không dám nói lời thích tiểu hoàng đế ra miệng.

"Ta hiểu." Lý Chiêu cười khổ thức thời lui về sau. Nàng chỉ muốn cho thấy tâm ý của mình, về phần Nhạc Chức lựa chọn thế nào cũng không sao. Kỳ thật nàng đã sớm biết, giữa thành tiên và nàng Nhạc Chức đã không chút do dự lựa chọn thành tiên, lựa chọn này là sáng suốt, lý trí của nàng cũng hi vọng Nhạc Chức chọn như vậy. Còn hôm nay Nhạc Chức bỗng dưng dịu dàng, có lẽ chỉ là thương hại nàng mà thôi! "Nàng đừng áp lực, ta chỉ sợ là nếu không nói sẽ không còn cơ hội nói, nên mới..."

Lý Chiêu đang nói chuyện, Nhạc Chức bỗng nhiên tiến đến ôm eo nàng chăm chú hôn lên miệng của nàng.

"Nàng..." Lý Chiêu thở hổn hển vừa nghi hoặc vừa vui mừng nhìn qua Nhạc Chức.

"Ta không thể ở bên nàng, nhưng có thể cho nàng chân khí a!" Trong mắt Nhạc Chức cũng tràn đầy nước mắt, kéo người vào trong ngực, nhắm mắt hôn xuống, khoảnh khắc hai mắt nhắm lại, nước mắt cũng rơi.

Không phải nàng muốn cho tiểu hoàng đế tiên khí, mà chỉ muốn có lý do để hôn mà thôi. Thời khắc tiểu hoàng đế nói thích nàng, tim nàng hạnh phúc đến ngừng đập, chỉ muốn thét lên reo hò, nhưng lại nhớ tới tiểu hoàng đế máu chảy không ngừng, nàng lại đau lòng muốn chết. Chỉ trong nháy mắt, lại như vừa lên trời rồi bổ nhào xuống đất. Lúc đầu nàng cứ cho là mình chỉ hơi hơi thích tiểu hoàng đế thôi, nhưng trái tim ngốc nghếch này giống như không chịu nghe sai khiến.

Lý Chiêu không cảm nhận được chân khí lưu nhập thể nội, cũng chú ý tới Nhạc Chức nói với nàng chính xác là "không thể" ở bên nàng, chứ không phải là "không muốn" hoặc là "không" hay "không nguyện ý". Có phải do Nhạc Chức thân là đạo sĩ, nếu nói ra miệng sẽ phá giới gì đó không? Nụ hôn không có chân khí này liệu có hàm ý rằng Nhạc Chức đã đón nhận lòng của nàng rồi không? Nàng lập tức lâm vào cuồng hỉ vì thổ lộ thành công nhưng cũng cuồng bi vì sắp qua đời, lúc này nàng chỉ muốn dùng hết sức bình sinh điên cuồng hôn trả lại Nhạc Chức.