Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 116: Nguyễn lang mê (2)



Nhiễm Nhan lập tức nằm rạp trên mặt đất, 'phập' một tiếng, một cây đao lóe hàn quang bay qua đỉnh đầu, cắm lên thân cây phía trước, thân đao còn rung ầm ầm.
Chưa kịp thở dốc thì tiếng gió phía sau lại gào thét mà ập đến.
Nhiễm Nhan nhanh chóng trở mình, nhìn thấy một cây gậy lớn cỡ cánh tay đánh úp lên mặt nàng, lập tức cũng không để ý gì nữa, giơ chủy thủ lên đỡ lấy cú đánh.
Nhưng sức lực người này hiển nhiên lớn hơn rất nhiều so với Nhiễm Nhan, động tác chống đỡ của Nhiễm Nhan chỉ làm giảm đi lực va chạm, cây gậy kia vẫn nện lên đỉnh đầu nàng, bất quá lực đánh bị suy yếu đi một chút, vẫn chưa đánh nàng đến bất tỉnh.
Nhiễm Nhan nghiêng người lăn khỏi phạm vi tập kích của hung thủ, sau vài cái thở dốc cũng nhìn thấy hung thủ: toàn thân mặc bố y màu đen, cả phần đầu cũng được che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trong rừng ánh sáng quá mờ, Nhiễm Nhan kinh hồn còn chưa định, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng, cây gậy của hắc y nhân lại quét đến.
Ngắn hơn thì yếu hơn, trong tay Nhiễm Nhan tuy là vũ khí sắc bén, nhưng vẫn bị cây gậy dài của đối phương không ngừng bức lui về phía sau. Người nọ chỉ tập trung vào đầu Nhiễm Nhan, một khi lơ là thì sẽ bị đập ngất xỉu. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là biết võ công, mặc dù không quá cao minh, cũng không phải Nhiễm Nhan có thể địch lại, đỡ hai cú, cánh tay nàng đã trúng vài gậy, đau đến cả người nàng đổ mồ hôi, nhưng một chút cũng không dám buông cái chủy thủ vật cứu mạng duy nhất trong tay.



Tốc độ quất gậy của đối phương cũng có hai lần đình trệ, hình như kinh ngạc việc Nhiễm Nhan bị đánh mạnh như vậy, chỉ sợ xương tay cũng đã gãy, vậy mà còn có thể chống cự.


Sau khoảng thời gian đình trệ ngắn ngủi, thì công kích càng mãnh liệt hơn, nhưng thời gian ngắn ngủi kia cũng đủ cho Nhiễm Nhan nhịn đau lén lấy ra một bao thuốc bột, trước khi cây gậy của đối phương vung tới đã kịp vẩy ra ngoài.



Cây gậy mang theo tiếng gió gào thét đánh thẳng lên đỉnh đầu Nhiễm Nhan, lần này, nàng căn bản cả thời gian né cũng không có, lúc nàng cảm thấy mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cây gậy đột nhiên dừng lại cách đầu nàng nửa tấc, hơi gió lạnh quét đến da đầu tê dại.
Nhiễm Nhan ngước mắt nhìn lên, thấy một tráng hán vung kiếm như tước củ cải đem gậy gỗ chém đứt, trường đao đánh thẳng vào phần ngực của hắc y nhân. Nhiễm Nhan nhận ra người này là hộ vệ của Tiêu Tụng, gọi là Bạch Nghĩa. Lập tức nhẹ nhàng thở ra, mới phát hiện chân lúc này đã nhũn ra như đi trên không khí, nàng vừa mới nhúc nhích một chút, đất một bên chân bỗng nhiên sụp xuống.
"Đứng yên đó đừng nhúc nhích" Tiêu Tụng vội vàng đuổi tới, liền thấy một màn làm người kinh tâm này, vừa quăng ra một câu, thân mình đã như điện xẹt qua, cánh tay dài vươn ra vớt trụ eo của Nhiễm Nhan, mượn lực từ chỗ đất đang sụp đổ nhảy lên rồi đáp xuống chỗ cũ.
Sự tình phát sinh trong nháy mắt, Nhiễm Nhan được Tiêu Tụng gắt gao ôm trong lòng ngực rộng lớn, chỉ nghe thấy phía sau 'oanh' một tiếng, cùng với thanh âm thở phào của Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan quay đầu lại nhìn, thấy nơi mình mới vừa rồi đứng đã thành một cái hố to, bùn đất nơi chân Nhiễm Nhan đứng đã sụp xuống toàn bộ, lộ ra những thanh trúc được vót nhọn hoắc vươn thẳng lên, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, nếu vừa rồi thật sự rơi xuống, bảo đảm nát bươm.
Xem ra hung thủ đã sớm lên kế hoạch tốt để lấy mạng nàng.
Phục hồi lại tinh thần, Nhiễm Nhan vội vàng nhắc nhở: "Mau đi tìm Ca Lam cùng Vãn Lục"
Trong thanh âm của Tiêu Tụng mang một chút khàn khàn sau khi thả lỏng, "Yên tâm, hai người đó chỉ bị thương nhẹ, sư phụ của chùa Vân Tòng đang cứu trị."
"Huyễn Không đâu?" Nhiễm Nhan truy vấn.
Tiêu Tụng dừng một chút lại nói: "Nàng ta vẫn tung tăng nhảy nhót được, khóc đến đặc biệt có sức lực, bất quá nếu ta đến trễ vài giây, mất mạng chính là ngươi"



Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, chuyện đáng lo nhất đều được giải quyết, không khỏi thả lỏng, trên người Tiêu Tụng mang hơi nước mát lạnh, hơi thở nam tính như che trời lấp đất mà bao bọc lấy nàng, mặt nàng bị Tiêu Tụng dùng tay ấn vào lồng ngực to lớn của hắn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực.
Tình hình có chút xấu hổ.
Nhiễm Nhan vì muốn dời đi lực chú ý, trong đầu âm thầm đếm một chút, ngẩng đầu hỏi: "Trái tim mỗi phút đập một trăm bốn chục lần, ngươi có phải nhàn nhã quá lâu rồi không, làm thân thể kém đi?"
Tiêu Tụng sắc mặt tối sầm, tuy không biết 'phút' là cái gì, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc hắn hiểu những lời này có ý gì, hóa ra là vừa mới kết thúc màn anh hùng cứu mỹ nhân, xong việc còn bị mỹ nhân ghét bỏ thân thể không đủ mạnh mẽ! Tiêu Tụng hừ hừ nói: "Không nhọc Nhiễm y sinh lo lắng, tại hạ dù có chạy vài vòng khắp núi cũng tuyệt đối không có vấn đề gì."
Bởi vì hắn cao hơn nàng cả cái đầu, đỉnh đầu Nhiễm Nhan chỉ vừa chạm đến hàm dưới của hắn, căn bản nhìn không thấy trong đôi mắt Tiêu Tụng hơi rũ xuống thoáng qua một tia khác thường.



Ngừng một lát, Tiêu Tụng buông Nhiễm Nhan ra, sắc mặt như thường cười nhẹ, "Tay còn có thể động không?"
Cánh tay nàng vừa động một chút, liền đau đến xuyên tim, trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Gãy xương?" chân mày Tiêu Tụng nhăn lại, uy thế bức nhân liền không tự giác mà lộ ra.
Nhiễm Nhan tê một tiếng, "Tay trái không thành vấn đề, cánh tay phải thì gãy rồi."
Tiêu Tụng không nói gì, xé tay áo hắn, thủ pháp thành thạo mà giúp nàng xử lý cánh tay, mái tóc đen còn nhỏ nước rũ bên sườn mặt, trước ngực, sau lưng, thấm ướt trung y màu trắng, dưới ánh trăng loang lổ bóng cây có thể ẩn ẩn nhìn thấy cơ bụng cùng cơ lưng rắn chắc, gương mặt góc cạnh thâm thúy và vùng cổ đều óng ánh bọt nước, dáng vẻ như mới vội vã từ thùng tắm nhảy ra.



Đằng sau Bạch Nghĩa và hắc y nhân đang đánh nhau hừng hực khí thế, Nhiễm Nhan cũng nhìn ra, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi hắc y nhân đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ cố không được bao lâu nữa. Nhiễm Nhan bên này đang nghĩ ngợi, thì thấy hắc y nhân kia buông lỏng binh khí trong tay, rồi chủ động đem ngực đưa tới trước mũi đao của Bạch Nghĩa.
Nhiễm Nhan chưa kịp lên tiếng, liền nghe 'phập' một tiếng, lưỡi dao sắc bén đã xuyên thấu thân thể.
Bạch Nghĩa giật mình, vội vàng rút đao ra. Hắc y nhân dựa vào thân cây chậm rãi tuột xuống, rồi đổ vào bụi cây bên cạnh, ánh mắt hơi đổi, nhìn ra ngoài rừng cây.



Những phủ binh vừa đuổi tới cũng không ngờ người này lại tìm chết, nhất thời đều sửng sốt. Rừng cây ầm ĩ đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có tiếng phừng phừng của mấy cây đuốc đang cháy.
"Thuộc hạ đáng chết" Bạch Nghĩa phản ứng trước tiên, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội với Tiêu Tụng. Mới vừa rồi đánh nhau kịch liệt cũng không chảy bao nhiêu mồ hôi, hiện tại lại ướt đẫm toàn bộ trung y.
Đêm nay Tiêu Tụng sai hắn ở ngoài hai mươi trượng bảo hộ Nhiễm Nhan, thuận tiện mai phục bắt giữ Tô Phục, hắn lại chỉ lo bố trí nhân thủ chờ Tô Phục chui đầu vô lưới, làm Nhiễm Nhan suýt nữa ném đi mạng nhỏ. Bảo hộ Nhiễm Nhan, "thuận tiện" mai phục! Trình tự trước sau trong lời của Tiêu Tụng hắn không phải không biết, chỉ là trộm cho rằng Nhiễm Nhan cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, vẫn là bắt giữ Tô Phục quan trọng hơn, đây là cái sai thứ nhất của hắn, cái sai thứ hai là hắn đã thất thủ mà giết đi nghi phạm quan trọng của vụ án.
Tiêu Tụng nâng Nhiễm Nhan bước qua, nhàn nhạt nhìn Bạch Nghĩa một cái, như không có chút nào tức giận, bình tĩnh nói: "Lột khăn che mặt ra."
Dựa vào kinh nghiệm, Bạch Nghĩa đã cảm thấy quá không xong rồi, cũng không dám nghĩ nhiều nữa, đeo đao lại vào bên hông, duỗi tay lột vải che mặt của hắc y nhân ra.
Một gương mặt cực kỳ bình phàm lộ ra, ước chừng trên dưới 40 tuổi, mặt mày bình thản, thần thái an tường, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt sương mù, nỉ non một câu "Nam mô A di đà phật" rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhiễm Nhan nhận ra người này đúng là Tịnh Viên sư thái, nhưng nàng ta không phải bị giam lại rồi sao? Có điều cẩn thận ngẫm lại, nàng ta là người xuất gia không hỏi thế sự, không có ai nghĩ nàng biết võ công, nhà tù bình thường cũng quản không được nàng ta.
Thân thể này của Nhiễm Nhan không được tốt, lại vừa trải qua một trận vật lộn kịch liệt, sớm đã chống chọi không nổi, một khi được thả lỏng, trước mắt liền hoa lên, hình ảnh càng lúc càng mơ hồ, thân mình đảo một cái, chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Tụng nôn nóng kêu, rồi rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.



Một đêm vô mộng.



Sáng sớm lạnh lẽo tràn vào trong chăn làm Nhiễm Nhan đột nhiên tỉnh dậy, hơi giật giật thân mình, cơn đau trên cánh tay phải nháy mắt truyền tới từng đầu dây thần kinh, đau đến nỗi lông tơ đều dựng lên.
"Hình Nương" Nhiễm Nhan lên tiếng kêu.
Bên ngoài có tiếng bước chân thịch thịch thịch nghe có chút vội vàng, bất quá một lát, Nhiễm Nhan liền nhìn thấy Hình Nương mang một gương mặt bị nước mắt ngâm đến sưng vù quỳ ngồi vào cạnh giường, thanh âm nghẹn ngào nói: "Hù chết lão nô! Nương tử tỉnh là tốt, tỉnh là tốt!"
Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến sự tình ngày hôm qua, "Tịnh Viên sư thái đã chết?"
"Đã chết, người xuất gia cái gì, thật đáng chết!" Hình Nương nghiến răng nghiến lợi nói. Dứt lời lại ôn nhu hòa khí nói: "Nương tử ở chỗ này tĩnh tu đã hơn tháng, không bằng cầu lang quân, chúng ta hồi phủ đi, bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, hiện tại có Tiêu thị cùng Thôi thị cầu hôn, lang quân dù sao cũng phải lo cho người."
Hồi phủ là an toàn? chỉ sợ chưa chắc đi. Nhiễm Nhan cũng chỉ ừ một tiếng, không cùng Hình Nương cãi cọ nữa.



"Nương tử tỉnh rồi?" Vãn Lục bưng một chậu nước bước vào, thanh âm ách đến lợi hại.
Nhiễm Nhan ngẩng đầu liền thấy cổ nàng bọc một lớp vải trắng thật dày.
Vãn Lục thấy ánh mắt nàng, vuốt cổ cười nói: "Ta gần đây cũng không biết vì sao, hung thủ nào cũng không ưa cái cổ của ta, thấy không, tối hôm qua lại bị treo trên cây nữa, hì hì, bất quá lần này có Ca Lam bồi ta cùng nhau bị treo, tốt xấu còn có bạn."
Hình Nương cầm một cái vỏ hạt dẻ gõ nàng, cả giận nói: "Ngươi cho đây là chuyện tốt sao, chủ tớ ba người đi một vòng qua quỷ môn quan, còn mang một bộ dạng cợt nhả"
Vãn Lục ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, trong lòng lại nghĩ mà sợ, tối hôm qua may mắn Bạch Nghĩa tới kịp thời, nàng và Ca Lam bị treo ở trên cây bất quá vài giây, còn dùng tay chống chọi, nếu không sợi cước mảnh như vậy, chỉ thêm chút nữa liền cắt đứt luôn yết hầu các nàng.
Vãn Lục xoa xoa đầu, chồm sát vào Nhiễm Nhan thì thầm với nàng: "Huyễn Không đang chờ ở cửa, nói Lưu Thứ Sử đang dẫn người đào mồ kìa! Nương tử có muốn đi nhìn hay không?"
Nhiễm Nhan trong lòng vừa động, đứng dậy nói: "Đi, đi xem."
Hình Nương thấy Nhiễm Nhan lại muốn đi ra ngoài, lập tức hung hăng trừng mắt với Vãn Lục, ngăn cản Nhiễm Nhan: "Nương tử! Lão nô cầu ngài, ngừng nghỉ ngừng nghỉ đi, tối hôm qua nếu không phải Tiêu lang quân cứu giúp, ngài đã có thể...sau này hắn cũng không thể luôn che chở ngài a, nương tử vẫn là sớm đừng dính tới những việc này mới được."
Nhắc tới Tiêu Tụng, Hình Nương trong lòng tràn đầy tiếc hận, nàng vốn dĩ rất xem trọng Tiêu Tụng, dáng vẻ đường đường, chức quan lại lớn, cẩn thận trầm ổn, nhìn qua là người có thể bảo hộ được người khác, thời buổi này, tìm phu quân còn không phải là tìm người có thể dựa dẫm vào sao
Mà chuyện xảy ra tối hôm qua càng xác minh suy đoán của Hình Nương, chỉ tiếc mệnh cách của Tiêu Tụng quá ngạnh. Hình Nương một lòng muốn tốt cho Nhiễm Nhan, đương nhiên chỉ cầu bình an không cầu danh lợi, nên nhịn đau từ bỏ.
"Tịnh Viên cũng không nhất định là hung phạm, hoặc là nói không chừng còn có đồng lõa, ta phải đi xem, nếu không đồng lõa của nàng ta lại đến giết ta diệt khẩu, chẳng phải là càng hỏng sao" Nhiễm Nhan vừa để Vãn Lục hầu hạ mặc y phục vào, vừa an ủi Hình Nương: "Chờ vụ án này kết thúc, ta bảo đảm sẽ không lại dính vào mấy chuyện này nữa."



Trải qua chuyện này, Nhiễm Nhan cũng hoàn toàn minh bạch, luật pháp Đại Đường tuy rằng đã tương đối hoàn thiện, nhưng vẫn không so được với thời đại kia của nàng, cả thực lực để tự bảo vệ mình cũng không có, nếu lại tiếp tục nghiệm thi, nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ bị diệt khẩu, đến cả những người bên cạnh nàng đây cũng sẽ gặp tai ương. Cho nên lời nàng nói với Hình Nương cũng không phải chỉ là có lệ.
Xem ra chỉ có thể tìm đường khác.
Nhiễm Nhan rũ mắt thở dài, cứ như nàng lúc đầu đã tính tốt, ở Đại Đường làm nghề y kiếm chút tiền nuôi thân, sau đó tìm một phu quân rồi gả đi. Chỉ là ngay từ đầu quỹ đạo đã lệch khỏi cái mà nàng thiết tưởng lúc đầu, một khi tham gia vào vụ án, cầm lên dao phẫu thuật, máu trong người theo bản năng mà sôi sục lên, nàng đã sớm quên mình.
Lần giáo huấn này giống như cảnh tỉnh, làm nàng tỉnh táo lại.
Hình Nương thấy thần sắc nàng nghiêm túc, giữa mày có vẻ buồn bực, nên cũng thôi không ngăn cản nữa, chỉ nói: "Nương tử có thể minh bạch là tốt."
Hình Nương thở dài nhìn Nhiễm Nhan đi ra ngoài, nếu nương tử nhà mình không tùy hứng như vậy, Tang tiên sinh thật là lựa chọn không tồi, cho dù không có Bác Lăng Thôi thị gì, dựa vào tay nghề hai người cũng có thể sống rất tốt.



Nhiễm Nhan mang mịch li lên, vừa mới bước ra đại môn, liền thấy Huyễn Không đang rúc vào bên cửa trúc, khuôn mặt nhỏ so với lúc nàng gặp hôm qua còn tái nhợt hơn, nàng nhìn thấy Nhiễm Nhan bước ra, vội đứng lên, thanh âm yếu ớt nói: "Ngươi tối hôm qua nói giúp ta nghiệm thi, còn giữ lời sao? Bọn họ đang đào mộ của mẫu thân"
"Đương nhiên giữ lời." Nhiễm Nhan nhìn nàng, biểu tình không tự giác mà nhu hòa xuống, "Bất quá, ngươi có thể đem khúc tối hôm qua hát lại cho ta nghe một lần không?"
Huyễn Không ngơ ngác mà nhìn Nhiễm Nhan, thật lâu sau mới nói: "Lúc ngươi không nghiêm mặt, thật là đẹp mắt."
Nhiễm Nhan giật mình, lại nghe nàng ta nói: "Ta đây hát a, ngươi nói phải giữ lời đó."
Nói xong liền khẽ hát lên, giai điệu thê lương mang âm hưởng hơi non nớt, Nhiễm Nhan chậm rãi đi tới, cùng nàng sóng vai đi ra ngoài am.
Một đường nghe Huyễn Không hát khẽ, khi ra gần tới ngoài am, liền nghe thấy thanh âm ni cô tụng kinh.


Bên cạnh cửa hông ngày hôm qua có hai phủ binh đang canh giữ, thấy Nhiễm Nhan và Huyễn Không lại đây, cũng không ngăn cản, Nhiễm Nhan vừa vào cửa liền thấy mấy nữ ni khoanh chân ngồi vây quanh phần mộ, chắp tay trước ngực, thành kính tụng kinh siêu độ vong linh.
Phần mộ đã đào được một nửa, Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan lại đây, không khỏi nhíu mày, nhưng không hỏi gì, ngược lại chỉ giải thích: "Đất trên phần mộ có một nửa là mới lấp lên, hiển nhiên là gần đây đã bị người đào ra, bất quá đã được thảm cỏ bên trên che lấp rất tốt. Ngươi hôm qua sao lại ở chỗ này?"
Nhiễm Nhan nheo mắt, xuyên qua tạo sa của mịch li nhìn ánh mặt trời sáng sớm đang chiếu lên những đóa Thu Hải Đường đỏ tươi như máu, "Ta nghe thấy tiếng hát của Huyễn Không, liền tới đây nhìn xem, không nghĩ là bị mắc mưu của hung thủ."
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tụng chuyển qua Huyễn Không, "Tối hôm qua vì sao lại tới đây?"
Huyễn Không rụt lại sau lưng Nhiễm Nhan, nhỏ giọng nói: "Sư phụ nói với ta hôm qua là ngày giỗ của mẫu thân, Thu Hải Đường lại nở đúng lúc, mẫu thân có thể nghe thấy ta nói chuyện."