Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 117: Nguyễn lang mê (3)



"Thu Hải Đường lại nở đúng lúc, mẫu thân có thể nghe thấy ta nói chuyện."
Vãn Lục nghe xong đáy lòng phát run, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quá tà khí."
Tiêu Tụng mày kiếm hơi nhướng lên, nếu hắn nhớ không lầm, sư phụ của Huyễn Không là Tịnh Huệ mà không phải là Tịnh Viên, "Ngươi là nói, ngươi trước kia cũng không biết ngày giỗ của mẫu thân mình, hôm qua lệnh sư mới nói cho ngươi biết sao?"
Huyễn Không vừa ngước lên liền đụng phải ánh mắt hắn, lại rụt vào sau lưng Nhiễm Nhan, nhỏ giọng mà ừ một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Tụng quét một vòng xung quanh, không thấy thân ảnh của Tịnh Huệ, giương giọng nói: "Người tới, đi thỉnh Tịnh Huệ sư thái"
Tiêu Tụng phá án hàng năm, trong quan điểm của hắn không có chuyện tự nhiên mà trùng hợp, trừ phi có cũng phải có đủ chứng cứ.
Phần mộ đã bị đào ra toàn bộ, bên trong lại không có quan tài, mà có một cái rương gỗ to cỡ như lu nước, nhìn trên mặt rương loang lổ, chắc là đã vài năm tuổi, chỗ nắp rương có mấy khe hở, rễ Thu Hải Đường len vào kín mít, phần rễ gần miệng rương ẩn ẩn đỏ lên.



Nha dịch nhanh chóng cạy rương gỗ ra, chờ đến khi nhìn rõ những gì bên trong, mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bên trong rương không hề có thi cốt, mà là sáu cái vò dài có miệng nhỏ có kích cỡ như nhau, xếp thành hình hoa mai, ở giữa một cái, miệng vò được đậy kín, xung quanh 5 cái đều hở miệng, trong mỗi vò đều đựng hơn phân nửa một chất lỏng màu đỏ tươi! Không ít rễ cây Thu Hải Đường vươn vào bên trong vò, hút chất lỏng bên trong.
Nhiễm Nhan biết rễ của thực vật thì không có chỗ nào chúng không len vào, hơn nữa nơi nào mà chất dinh dưỡng và nước càng nhiều, rễ thực vật càng dày đặc, có những vùng mà nước nằm sâu bên dưới bề mặt, rễ thực vật có thể đâm sâu xuống đến mấy mét, đây đều là thiên tính, nhưng dù vậy, nàng hiện tại nhìn tình huống này cũng cảm thấy cực kỳ quỷ dị, đừng nói đến những người khác đang ở hiện trường.



Lưu Phẩm Nhượng biểu tình vốn luôn bình tĩnh cũng hơi biến sắc, Tiêu Tụng nhíu mày nói: "Đây là vu thuật"
Huyễn Không cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa, trừng mắt thật lâu không phục hồi lại tinh thần. Nhiễm Nhan nhìn cái vò nằm giữa cái "hoa mai" kia, thật sự có chút dở khóc dở cười, lấy kích cỡ cái vò kia, căn bản không có khả năng chứa đủ thi cốt của một người trưởng thành, khả năng duy nhất chính là, vì để tiện mang đi, thi thể của mẫu thân Huyễn Không đã bị đốt thành tro.
Nhiễm Nhan không phải chưa xét nghiệm qua tro cốt, cho dù xét nghiệm, tin tức có thể lấy được cũng rất ít ỏi, huống chi với điều kiện hoàn cảnh tại đây, có thể nhìn ra cái gì? Huyễn Không là không biết thi thể mẫu thân mình đã bị đốt thành tro, hay là thật sự cho rằng Nhiễm Nhan nàng là quỷ thần?



"Không phải như thế. Ô ô..." Huyễn Không lảo đảo gục ở trước phần mộ bị đào lên, khóc đến tê tâm liệt phế.
Huyễn Không là một hài tử thích khóc, Nhiễm Nhan đã nghe qua không ít lần, tiếng khóc của nàng ta tuy mỗi lần đều vang dội, nhưng chưa từng có sự bi thương đến thấu tâm can như vậy.
"Ta rõ ràng nâng quan tài một tháng mới đến Tô châu, mẫu thân vẫn tốt, không phải là bị bỏ trong vò." Huyễn Không nói, người đã bò xuống mộ huyệt, giãy giụa muốn thò tay lấy mấy cái vò kia.
Nha dịch vội vàng giữ chặt nàng.
Tiêu Tụng dùng khuỷu tay thọc thọc Nhiễm Nhan, dùng cằm chỉ chỉ Huyễn Không, Nhiễm Nhan nhúc nhích thân mình, chần chờ một chút, rồi vẫn đi qua.
Trong lòng Nhiễm Nhan có chút quẫn bách, nàng không biết an ủi người a! Bất quá, nghĩ hiện tại cũng không phải để nàng an ủi Huyễn Không, liền dùng sức kéo tay áo nàng ta, nói: "Nói không chừng đây là phương pháp gì đó, dùng để dẫn đường mẫu thân ngươi tới Tây phương cực lạc"
Tiếng khóc của Huyễn Không đột nhiên im bặt, mặt còn dính nước mắt, đôi mắt tràn ngập chờ mong mà nhìn Nhiễm Nhan, khụt khịt nói: "Thật sao?"
"Ừ." Đối diện với ánh mắt thuần tịnh của Huyễn Không, Nhiễm Nhan căng da đầu nói dối, cả người có chút không được tự nhiên, may mà đang đội mịch li, người khác cũng thấy không rõ thần sắc của nàng.



Ánh mắt Tiêu Tụng dừng trên bóng dáng bất an của nàng, không khỏi hơi mỉm cười, bước lại nói với Huyễn Không: "Không phải dẫn đường đi Tây Phương cực lạc, nhưng cũng không sai biệt lắm. Ta từng gặp qua một vị vu sư dùng loại vu thuật này, đem hồn phách lưu lại để bảo hộ nhi nữ, chỉ cần phá đi trận này, hồn phách sẽ tiếp tục đi vào luân hồi, hơn nữa bởi vì từ tâm, kiếp sau sẽ đầu thai vào nhà rất tốt."
Huyễn Không mặt mày giãn ra, vui vẻ nói: "Vậy như thế nào phá trận?"
Nhiễm Nhan hồ nghi mà nhìn Tiêu Tụng, nhìn hắn nói như thật, không có nửa điểm ý tứ lừa gạt, trong lòng cũng không khỏi tin tưởng thế gian có loại vu thuật như vậy thật.
"Chỉ cần tìm được người thi thuật, để hắn đem mấy cái vò chung quanh dời đi là được." Tiêu Tụng nhìn nhìn mấy cái vò kia, bên trong bốc ra mùi tanh, là máu, hơn nữa mới đổ vào không lâu.
Xem ra lượng máu mất đi của thi thể thứ 3 đều nằm ở đây.
"Ta đi hỏi sư phụ." Huyễn Không vội vàng bò lên khỏi huyệt, cất bước định chạy vào am, lại bị Tiêu Tụng một tay tóm lại, "Ta đã phái người đi thỉnh sư phụ ngươi lại đây, ngươi cũng cần cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ sư phụ ngươi, có thể còn có người khác quen biết với mẫu thân ngươi mà giúp nàng bày trận hay không?"
Nhiễm Nhan lập tức minh bạch, tất cả những gì Tiêu Tụng nói, bất quá là dụ Huyễn Không, để cho nàng ta trấn tĩnh lại, cẩn thận nhớ thêm nhiều manh mối để cung cấp.


Trước kia trong thẩm vấn hoặc tra tấn, vì muốn khôi phục chân tướng, cảnh sát cũng có thể nói dối người bị tình nghi hoặc nhân chứng, để đổi lấy tin tức chân thật. Đối với cách làm này, Nhiễm Nhan không thể nói là chán ghét, nhưng cũng không thích.
"Không có." Huyễn Không nói.
Tiêu Tụng vẫn không từ bỏ, vẻ mặt ôn hoà hỏi, "Vậy có còn ai từng đến đây tế bái mẫu thân ngươi hay không?"
Huyễn Không tuy rằng còn có chút sợ hãi Tiêu Tụng, nhưng bộ dáng ôn hòa của hắn thực sự rất có lực sát thương, nên khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên, rất nghiêm túc mà nhớ lại.
Sau một lúc lâu, Tiêu Tụng vẫn luôn rất có kiên nhẫn chờ, khuôn mặt nhỏ vẫn còn dính nước mắt của Huyễn Không sáng lên, nói: "Còn có một vị phật, nhìn cực kỳ đẹp, ân...còn đẹp hơn ngươi, cả người mang vẻ tường hòa, khẳng định là Phật Tổ niệm mẫu thân ta vất vả, nên tới thăm nàng."
Trên mặt Tiêu Tụng nở ra một nụ cười xán lạn như ánh nắng, duỗi tay sờ cái đầu trơn bóng của nàng ta, thanh âm từ tính phảng phất như khen ngợi, "Phật Tổ cũng sẽ độ ngươi."
Khuôn mặt nhỏ của Huyễn Không đỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Tiêu Tụng, phảng phất như hắn nói chính là Phật Tổ nói. Nhiễm Nhan nhìn mà trong lòng một trận thổn thức, lại lần nữa cảm thấy, Tiêu Tụng chính là một con hồ ly đực không hơn không kém, không chỉ biết mị hoặc con người, còn xảo trá, nói dối không chớp mắt.



Người Tiêu Tụng phái đi thỉnh Tịnh Huệ sư thái vội vàng chạy trở về, hướng TiêuTụng và Lưu Phẩm Nhượng chắp tay nói: "Án Sát Sử, Thứ Sử, am chủ nói Tịnh Huệ sưthái hôm qua đã đi Phổ Tuệ am ở bên Bình Giang, quá trưa hôm nay mới về."
Lưu Phẩm Nhượng trầm mặc, chuyển qua Tiêu Tụng nói: "Án Sát Sử, không bằng cắtcử người giới nghiêm nơi này, chúng ta trước đi vào trong am nghỉ ngơi một chút."
Tiêu Tụng từ lúc bắt đầu phá án, ngày đêm chẳng phân biệt, từ tối hôm qua đếnbây giờ, liên tục tự mình tra xét toàn bộ khu rừng diễn ra vụ ám sát, cả tòa ẢnhMai am, ngay sau đó là tra toàn bộ những gì trong phạm vi hai mươi trượng tínhtừ cái mộ phần này.
Lưu Phẩm Nhượng chửi thầm, ngươi thân thể khoẻ mạnh, cày bao nhiêu cũng vẫnsinh long hoạt hổ, sao phải lôi đống xương già của ta theo? Từ tối qua đến giờ,tổng cộng ngủ không đến một canh giờ, ổ chăn còn chưa ấm lại bị kéo ra đây, lãonhân gia ta đây sao chịu nổi a?
Tiêu Tụng hơi gật đầu, "Cũng được."
Lưu Phẩm Nhượng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, liên tục hạ vài mệnh lệnh, rồi mờiTiêu Tụng cùng nhau rời đi, lúc gần đi mới dặn dò Nhiễm Nhan hai câu "Hảo hảotĩnh dưỡng" linh tinh.
Lưu Phẩm Nhượng dẫn người đi trước, Tiêu Tụng bước chân hơi khựng lại: "Ta đã bốtrí ám vệ ở chung quanh, yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ." Nhiễm Nhan hơi khom người.
Tiêu Tụng xoay người định đi, rồi lại dừng bước quay lại, từ trong tay áo mócra một cái bình sứ nhỏ nói: "Đây là bí phương trong cung, giúp xương cốt lành lạinhanh, thử xem đi."
Dứt lời đem đồ vật đưa cho Vãn Lục, hơi gật đầu hành lễ từ biệt, mới khoanh tayrời đi.