Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 133



Cậu có những ý tưởng và cách nghĩ rất khác so với Hạ Thời Sâm, cậu cũng không có tinh thần chiến đấu quá mạnh mẽ, cậu chỉ cảm thấy rằng người bạn cùng bàn của mình giỏi tính toán, gia đình lại khá giả, có thể sống một cuộc sống an nhàn tốt đẹp qua ngày.

Đàm Mộ Tinh lặng lẽ thở dài khi phải đối mặt với phiếu báo cáo điểm số đặt trên bàn, cậu nhìn thứ hạng cuối cùng, có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không biết phải làm gì.

Nhưng điểm kiểm tra của cô cũng quá thấp rồi.

Mặc dù cô rất mạnh về mảng chiêm tinh khoa học nhưng ít nhất cô cũng phải có một tấm bằng tốt nghiệp trung học.

Một lúc sau, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không vội vã trở lại lớp học, bọn họ vừa hoàn thành bài kiểm tra bổ sung môn giáo dục thể chất dành cho nữ sinh, còn lén lút chạy đến cổng trường trộm mang trà sữa về lớp học.

Khâu Tình Không đặt túi nhựa lên bàn, cô ấy bưng hai cốc trà sữa lên rồi nói: "Tớ sẽ mang cho bọn họ."

Sở Thiên Lê gật đầu, lấy từ trong túi ra một ly trà sữa khác, đưa cho con gấu trắng lớn đang ngồi bên cạnh mình: "Ly này là của cậu."

"Cảm ơn." Đàm Mộ Tinh nghi ngại hỏi: "... Cậu không mang cho Hạ Thời Sâm sao?"

"Máy in tiền không thích uống trà sữa, chỉ uống thức uống có màu đen tuyền." Sở Thiên Lê bổ sung, "Như cà phê hay gì đó chẳng hạn."

Đàm Mộ Tinh cầm ly trà sữa mát lạnh trên tay, cậu luôn cảm thấy tay mình thật nặng trĩu, như thể cậu đang phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trong việc thuyết phục các bạn học tập thật tốt vậy.

Sở Thiên Lê dùng ống hút đ.â.m vào ly trà sữa, vui vẻ khuấy đều rồi bắt đầu thưởng thức.

"Có ngon không?"

"Ngon lắm đấy.

Khâu Tình Không nói rằng đây là một cửa hàng bán trà sữa rất nổi tiếng trên mạng, cậu không biết đâu, phí giao hàng còn đắt hơn cả lúc tớ xem bói bài poker nữa đấy."

Đàm Mộ Tinh lén lút nhìn về phía bạn cùng bàn đang vui vẻ uống trà sữa, cậu cảm thấy tâm trạng của cô rất tốt nên bắt đầu vắt óc nghĩ ra từ ngữ thích hợp để thuyết phục cô, sau đó ngập ngừng hỏi: "Trước kỳ thi giữa kỳ sẽ có thêm một ngày nghỉ.

Cậu có muốn đến nhà tớ không?"

"Được thôi, lần trước chúng ta còn chưa kịp tham quan khu vườn tươi mát kia, lần này có thể đi cùng nhau được." Sở Thiên Lê không chút do dự mà đồng ý ngay, hiển nhiên cô rất có hứng thú với nhà của Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh vội vàng nói: "Không, ý tớ là chúng ta cùng nhau xem xét một chút..."

Sở Thiên Lê nhăn mặt, sau đó cười nói: "Không sao đâu, cậu cứ xem xét đi, tớ sẽ đi tới khu vườn tươi mát kia!"

Đàm Mộ Tinh trầm mặc mất mấy giây, đột nhiên cảm thấy đề tài có chút không đúng, liền cắn răng nói: "... Cậu cũng ôn lại bài chút đi?"

Sở Thiên Lê nghe vậy, lập tức yếu ớt ngã xuống mặt bàn, lại bắt đầu phàn nàn: "Tớ không muốn ôn tập."

Đàm Mộ Tinh ân cần an ủi cô: "Cậu nhất định phải lấy được tấm bằng tốt nghiệp, nếu không sau này cậu sẽ gặp rất nhiều rắc rối..."

Sở Thiên Lê im lặng, cô muốn trả lời: "Tớ làm gì có tương lai chứ?", nhưng cái này không phải lời cô nên nói ra.

Hiện tại cô vẫn đang đi học, cô lại không muốn người khác nhận ra có điểm gì bất thường, chắc chắn sẽ gây náo động không nhỏ.

Ngay cả khi có nhìn thấy những thông tin xuất hiện ở tương lai, cũng không phải thứ gì đều có thể tiết lộ được.

Sở Thiên Lê áp mặt vào bàn, thấp giọng nói: "Có bằng tốt nghiệp thì có tác dụng gì sao?"

Đàm Mộ Tinh ngây người mất một lúc, đau khổ gãi gãi đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: "Có thể bây giờ cậu thấy nó rất vô dụng, nhưng có lẽ sau này sẽ lại có ích, chẳng hạn như lúc cậu vào đại học hay làm những việc khác chẳng hạn..."

Sở Thiên Lê không nói gì.

Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng nói: "Tớ biết cậu yêu thích chiêm tinh, nhưng cậu cũng nói với chú Kiến Bình rằng tính cách của mỗi con người đều khác nhau dẫn đến việc chúng ta cũng cư xử khác nhau, từ đó tạo ra nhiều kết quả khác nhau.