Nhưng nếu chúng ta làm việc học tập chăm chỉ hơn thì tới thời điểm quan trọng trước kỳ thi, có lẽ sẽ thay đổi được vận mệnh chăng?"
Đàm Mộ Tinh sợ thái độ cứng rắn của mình sẽ dẫn tới sự nổi loạn của bạn cùng bàn nên chỉ có thể dùng lời Sở Thiên Lê từng dùng để thuyết phục cô.
Sở Thiên Lê lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Tớ đã từng nói như vậy sao?"
Đàm Mộ Tinh nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, cậu còn nhớ đã nói với tớ về các bài vị không? Cậu còn nói rằng nếu cứ mãi mắc kẹt trong một bộ phân quen thuộc mà không nỗ lực phát triển hơn thì sẽ không có tiến triển gì cả, cho nên cậu muốn đọc thử Triết học Mác-Lênin và luôn xem chiêm tinh, có thể kết quả không quá tốt, nhưng ôn tập trước khi kỳ thi tới cũng gần giống như lúc cậu đọc Triết học..."
Hai mắt Sở Thiên Lê trợn to, lúc này trông cô có chút kinh ngạc, sợ hãi nói: "Sao cậu lại có thể nhớ hết những chuyện này vậy?"
Sở Thiên Lê đã quên lời mình nói, nhưng vừa nghe đến, cô liền cảm thấy có chút quen thuộc, giống như những chuyện này thật sự đã xảy ra vậy.
Đàm Mộ Tinh cười khổ: "Tất nhiên là tớ nhớ rồi.
Chỉ có không ham mê bản năng nguyên thủy thì con người mới có thể đi tới tương lai phát triển tiềm năng, mà sự phát triển, thay đổi và tiến hóa là cốt lõi của chiêm tinh học."
Cậu vẫn không có hứng thú với bộ môn huyền học nhưng cậu luôn tin tưởng vào những gì cô nói.
"Đáng chết, cậu đang dùng ma pháp đánh bại ma pháp!" Sở Thiên Lê ôm đầu than thở: "Như vậy tớ lại không có lý do gì để từ chối rồi."
Nếu Đàm Mộ Tinh dùng lời lẽ của riêng mình để thuyết phục cô thì cô sẽ có hàng trăm hàng ngàn cách để khéo léo ngụy biện, nhưng cậu lại ngẫu nhiên chọn ra những câu trích dẫn của cô, cô không thể nói rằng những gì cô nói trước đó là sai được.
Đàm Mộ Tinh thấy cô lay động, liền đánh sắt khi còn nóng: "Trước tiên chúng ta cứ cẩn thận xem xét thật kỹ càng đã, mệt thì đi ngắm cảnh, hoặc là ba người cùng nhau chơi game một lát trước khi học bài chẳng hạn."
"Nếu tốt nghiệp trung học rồi vào đại học, chúng ta có thể tìm kiếm những địa điểm có đồ ăn ngon, vui vẻ hơn ở gần địa bàn trường đại học.
Bây giờ trường học cách thành phố quá xa.
Làng sinh viên trong thành phố rất sầm uất, vả lại cũng có nhiều trường đại học hoạt động.
Đừng bỏ cuộc, những thứ này vẫn trong khả năng của cậu mà."
Đàm Mộ Tinh đang làm việc chăm chỉ để tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn, hy vọng có thể truyền cảm hứng cho người bạn cùng bàn của mình.
"Có thể hay không vậy?" Sở Thiên Lê đột nhiên bị lời này của cậu làm cảm động, cô trầm tư một lúc lâu rồi lại cúi đầu nói: "... Được thôi."
Cô không chắc liệu điều này có liên quan gì đến mình không, nhưng những mong ước trong sáng nhất của cô luôn đúng.
Đàm Mộ Tinh thở phào nhẹ nhõm, tươi cười nói: "Vậy trước kì thi giữa kì chúng ta ôn tập cùng nhau nhé?"
Sở Thiên Lê chậm rãi gật đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi quả quyết bổ sung: "Nhưng trước khi kì thi diễn ra, tớ sẽ chỉ chăm chỉ hơn một chút thôi, tớ hứa sẽ chăm chỉ ở những điểm mấu chốt!"
Đàm Mộ Tinh bất lực nói: "... Không sao đâu." Còn hơn không học gì cả.
Trước kỳ thi giữa kỳ, nhà trường sẽ sắp xếp lại bàn ghế, lớp học và cho học sinh nghỉ thêm một ngày để ôn tập.
Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh và Khâu Tình Không đã chốt được thời gian, hẹn gặp nhau cùng ôn tập trước kỳ thi diễn ra vào cuối tuần.
Đến đây hai lần, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không đã từng nhìn thấy sân nhà họ Đàm, nhưng lần này lại có một vị khách không mời mà đến.
Trong nhà, nắng ấm chiếu vào, các chàng trai cô gái đang tất bật chuẩn bị giấy bút.
Sở Thiên Lê bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Thời Sâm, cuối cùng cô cũng đứng dậy đẩy bạn cùng bàn một cái, tức giận nói: "Sao anh ấy lại ở đây?"