Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 135



Đôi mắt của Đàm Mộ Tinh quay đi với vẻ áy náy, cậu cũng không thể giải thích với cô được.

Sở Thiên Lê buồn bã nói: "Rõ ràng cậu là bạn của tớ, sao cậu lại gọi anh ấy tới đây?"

Cuối tuần này Sở Thiên Lê không muốn ở nhà, cũng chỉ vì không muốn bị Hạ Thời Sâm nhìn chằm chằm, bây giờ cô muốn đi câu cá cũng rất khó khăn.

Đàm Mộ Tinh: "... Tớ không có mà."

Sở Thiên Lê thất vọng nói: "Tớ hiểu, tớ hiểu mà.

Cậu còn cho là anh ấy lợi hại hơn, thành tích của anh ấy tốt hơn so với tớ rất nhiều, tớ không phải là người quan trọng nhất."

Đàm Mộ Tinh hoảng hốt xua tay: "Thật sự không có chuyện đó đâu!"

Đàm Mộ Tinh luôn cảm thấy việc hai anh em nhà này cãi nhau nhất định sẽ mang đến tai họa cho mình, cậu chỉ là một kẻ đáng thương vướng vào những cuộc đấu đá nội bộ xảy ra trong nhà họ Hạ mà thôi.

Hạ Thời Sâm nói rằng cậu ấy sẽ xác định phạm vi kiểm tra cho mọi người, là học sinh đứng đầu lớp nên cậu ấy làm bài kiểm tra cũng rất tốt.

Đàm Mộ Tinh không có lý do gì để từ chối, cậu tin rằng nếu bạn cùng bàn muốn nhanh chóng đạt được thành công thì cô vẫn cần sự giúp đỡ của thần đồng này.

Khâu Tình Không cũng không ngờ rằng Hạ Thời Sâm sẽ tới, lúc này cô ấy cũng không dám nói nhảm, chỉ biết cúi đầu làm bài tập.

Hạ Thời Sâm đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn Sở Thiên Lê đang quấy rầy Đàm Mộ Tinh, bình tĩnh nói: "Đừng gây rắc rối nữa, mau làm xong đi, sau khi giải quyết xong những thứ này em có thể đậu."

Khâu Tình Không thấp giọng nói: "Nếu mọi người đều tới đây, chúng ta có thể đến nhà cô viên được không?"

Nếu như Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm đều ở đây, bọn họ có thể đến nhà họ Hạ xem xét.

Hạ Thời Sâm: "Buổi chiều tớ còn phải đi học, không thể ở bên cạnh các cậu mãi được."

Hạ Thời Sâm rất bận rộn, cậu ấy tới đây chỉ là muốn xem Sở Thiên Lê có nghiêm túc học tập hay không, xác nhận không phải cô lừa cậu ấy để đi chơi rồi mới rời đi.

Cậu ấy nhanh chóng khoanh tròn những điểm mấu chốt của bài thi, giải thích cho mọi người một số câu hỏi khó, đồng thời nhìn Sở Thiên Lê đã làm xong những câu hỏi cơ bản rồi mới chuẩn bị bắt xe buýt đến trường.

Sở Thiên Lê vốn rất mong chờ máy in tiền rời đi, nhưng những người khác khi nhìn thấy vậy lại có chút do dự.

Khâu Tình Không tò mò hỏi: "Cậu không phải ôn tập sao?"

Hạ Thời Sâm: "Loại kiểm tra này chẳng có tác dụng gì với tớ cả."

"... Xin lỗi."

Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không ngồi trong phòng tiếp tục làm đề, Đàm Mộ Tinh tiễn Hạ Thời Sâm rời đi.

Trước khi rời đi, Hạ Thời Sâm nhìn quanh khu nhà lớn của nhà họ Đàm, cân nhắc vài giây rồi trầm ngâm nói: "Nhân tiện, cậu có biết giá thị trường của căn nhà cậu đang ở không?"

Đàm Mộ Tinh thành thật nói: "Thật xin lỗi, căn nhà này không được giao dịch, cho nên không có giá thị trường."

Hạ Thời Sâm bình tĩnh gật đầu: "Ừ, tớ cũng đoán vậy.

Tớ chỉ có thể nghĩ cách khác thôi."

Đàm Mộ Tinh: "?" Còn biện pháp gì nữa sao?

Đàm Mộ Tinh nghe xong có chút bối rối, cậu không biết tại sao Hạ Thời Sâm lại nhắc tới điều này.

Trong nhà, Sở Thiên Lê nhìn thấy Hạ Thời Sâm rời đi, lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, nóng lòng muốn đi dạo trong khu vườn tươi mát ở phía sau.

Đàm Mộ Tinh muốn cô học thêm một chút thời gian nên lấy lý do trên núi Càn Sơn có rất nhiều khách du lịch, đồng ý buổi tối sẽ dẫn cô qua đó xem xét, nếu lúc này tới sẽ phá vỡ giờ cao điểm đón khách du lịch.

Ba người chăm chỉ học tập suốt một ngày, ăn tối tại nhà Đàm Mộ Tinh, sau đó tranh thủ lúc những tia nắng còn sót lại còn chao lượn trên trời để lên núi.

Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không ngắm cảnh xong, bắt xe buýt về cũng rất thuận tiện.

Trong ánh sáng mờ ảo của mặt trời lặn, dãy núi Càn Sơn xinh đẹp ban ngày không bị mây mù bao phủ mà thay vào đó được một tầng sáng màu vàng vây quanh.