Trưa hôm sau, Dạ Ngân Tuyết chọn cho mình một bộ vest màu đen, giày đế thấp cũng màu đen từ trên xuống dưới của cô đều toàn một màu đen, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Trần Uyển Dư cùng Dạ Khải Hiên đứng phía dưới lầu cười nhẹ nhìn.
“Chúng ta đi thôi.” Dạ Ngân Tuyết cười nhạt đi ra ngoài bước lên xe cùng Trần Uyển Dư và Dạ Khải Hiên rời khỏi Dạ viên.
Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên ngồi ở phòng khách hướng mắt dõi theo ba người cho đến khi biến mất hẳn, Hạ Tử Quyên đặt tay của mình lên tay của Dạ Thành Đông an ủi:”Anh đừng có buồn để em tìm cơ hội nói rõ chuyện này với Tiểu Tuyết, chúng ta suy nghĩ mọi cách, làm mọi thứ muốn tốt cho Tiểu Tuyết nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.”
Dạ Khải Hiên lái xe chở cô cùng Trần Uyển Dư đi đến công ty, bước xuống ba người đã nhìn thấy Tạ Anh Minh và Nam Hoàng Trung đứng ở đấy từ trước, Nam Hoàng Trung mỉm cười dịu dàng cất giọng:
“Chúng ta hãy cùng nhau đi vào trong đó thôi.”
Bước vào trong hội trường, các phóng viên ai nấy vội chụp ảnh của cô, Bạch Kiều đi đến kéo tay nói khẽ với cô:
“Selina! Cô hãy suy nghĩ lại đi cô đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp đấy.”
“Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chị yên tâm tôi nhất định sẽ quay lại.” Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp lại rồi tiến đến ngồi xuống ghế trước mặt các phóng viên.
Phóng viên vội vã chạy theo cô muốn hỏi cho rõ nhưng cô được vệ sĩ cùng Dạ Khải Hiên, Tạ Anh Minh, Nam Hoàng Trung bảo vệ nghiêm ngặt đám phóng viên căn bản không thể hỏi được gì, chạm vào cô cũng không thể.
“Chị yên tâm, từ nay về sau mọi dự án của công ty sẽ được Dạ thị giúp đỡ, tài trợ công ty gặp khó khăn gì chị cứ nói Dạ thị nhất định sẽ giúp đỡ.”
Dạ viên
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên nghe tin Dạ Ngân Tuyết tuyên bố dừng mọi hoạt động hai người cũng không quá bất ngờ, cũng tốt để cô nghỉ ngơi một thời gian cho mọi chuyện qua đi dần nguôi ngoai.
“Tiểu Tuyết! Cậu thật sự chọn thành phố B sao? Chúng ta có thể chọn nơi khác ngoài thành phố B mà, cậu cũng có thể đi ra nước ngoài.”
“Tớ chọn thành phố B đó là vì nơi đó yên tĩnh, trong lành hơn nữa đó còn có những kỷ niệm tớ không thể nào quên.” Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu cười nhạt một nụ cười rất khó coi, chậm rãi cất tiếng.
“Tiểu Tuyết! Mọi người đã chuẩn bị tất cả cho em hết rồi em không cần phải lấy quần áo theo đâu, anh đã cùng Uyển Dư mua tất cả rồi kể cả đồ bầu, tối nay em chỉ cần đi đến đó thôi.” Nam Hoàng Trung lên tiếng nói với cô, anh thật sự không ngờ được mọi chuyện lại trở nên rối ren, phức tạp đến như thế, nhìn thấy cô buồn anh cũng buồn theo không chỉ riêng mình anh mà còn những người khác nữa. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>