“Dạ hôm nay Tiểu Tuyết sẽ không về đây ạ em ấy sẽ ở lại ngủ cùng Uyển Dư.”
“Chắc là Tiểu Tuyết không muốn thấy người ba này.” Dạ Thành Đông gục mặt từ ánh mắt đến gương mặt đều hiện lên nét buồn bã.
“Ba hiểu lầm rồi Tiểu Tuyết chỉ là muốn bình tâm lại ngày mai sẽ lại quay về đây thôi.” Dạ Khải Hiên thấy thế liền vội giải thích, anh đứng dậy nói:”Nếu không còn chuyện gì thì con xin phép đi lên phòng trước ạ.”
Trời đã khuya, Tạ Anh Minh lái xe đến đón Dạ Ngân Tuyết, Trần Uyển Dư và mẹ của Uyển Dư đi đến sân bay, Tạ Anh Minh đưa ba người lên máy bay riêng của mình bay đến thành phố B.
Sáng sớm bốn người đã đến thành phố B do đã chuẩn bị từ trước nên vừa bước xuống máy bay đã có người lái xe đến đón đưa về biệt thự. Trần Uyển Dư cùng mẹ mình bước vào bên trong biệt thự ánh mắt thích thú, ngó nghiêng xung quanh:
“Thật sự không ngờ nó còn đẹp hơn cả trong ảnh mọi thứ đều rất tuyệt vời luôn.”
Trần Uyển Dư thích thú đi xung quanh xem, Tạ Anh Minh tay cầm hành lý của Trần Uyển Dư và mẹ của cô đi lên lầu:
“Tiểu Tuyết! Phòng ở giữa là phòng của em còn hai phòng bên cạnh là phòng của Uyển Dư và bác gái.”
Dạ Ngân Tuyết gật gù từ từ bước lên phòng dáng vẻ không còn một chút sức sống nào cả, vừa bước vào phòng Dạ Ngân Tuyết đã nhẹ nhàng ngã người lên giường chợp mắt ngủ ngay, cô thật sự rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi cô muốn đứa con của mình phải được sinh ra an toàn, khỏe mạnh.
Dạ Khải Hiên gật gật đầu, Dạ Thành Đông đôi mắt hơi nheo lại nhìn con trai của mình rồi đứng dậy gương mặt tỏ vẻ lo lắng nhưng vẫn rất điềm tĩnh cất giọng:
“Con hãy cho người đi tìm Tiểu Tuyết ba cũng sẽ cho người đi tìm.”
“Vâng!” Dạ Khải Hiên gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài lái xe rời khỏi Dạ viên. w●ebtruy●enonlin●e●com
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên ngồi xuống, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm cho gọi Hạo Phú:
“Hạo Phú! Cậu cùng Hạo Tư, Hạo Dương đi điều tra cho tôi xem Tiểu Tuyết đang ở đâu?”
Hạo Phú khom người cung kính rồi nhanh chóng rời khỏi Dạ viên, Dạ Thành Đông quay đầu sang nhìn Hạ Tử Quyên nắm lấy bàn tay của cô môi khẽ nhếch lên mỉm cười:”Quyên Quyên! Tài diễn xuất của em lại lên cao lên một bậc nữa rồi lúc nãy nhìn nét mặt của em chút nữa anh đã tin là thật rồi.”
Hạ Tử Quyên cười mỉm nói:”Nếu tối qua chúng ta không tinh ý thì có lẽ hôm nay chúng ta cũng bị hai đứa nó lừa rồi.” Đôi mày của Hạ Tử Quyên hơi nhướng lên nhìn anh:”Thành Đông! Dáng vẻ điềm tĩnh lúc nãy của anh em cứ tưởng Tiểu Hiên đã nghi ngờ rồi chứ, anh thật sự điềm tĩnh quá đấy.”
Dạ Thành Đông vuốt ve bàn tay của vợ mình cười nhẹ:”Nếu như anh không biết việc này bị hai đứa nó lừa thì có lẽ bây giờ anh đã cho người lật tung cả nước này rồi nhưng có Tiểu Hiên thì anh rất an tâm vì nó có thể chăm sóc tốt cho em gái của mình. Dáng vẻ điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt, nét mặt đầy vẻ lo lắng như vậy mới đúng là anh.” <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>