“Tiểu Tuyết! Bây giờ cháu trở lại làm việc rồi cháu hãy chuyển Gia Gia về nhà của bà để cho bà chăm sóc đi sau khi cháu đi làm về thì ghé nhà bà để đón Gia Gia còn ba mẹ cháu muốn bế Gia Gia thì đến nhà bà.”
Dạ Ngân Tuyết bật cười, không ngờ bà nội của cô lại cuồng cháu đến như vậy:”Bà nội! Một mình bà chăm sóc Gia Gia sẽ rất vất vả hay là bây giờ bà chuyển về Dạ viên ở đi.”
Lạc Tuyết Nhàn giơ tay đầu hàng chịu thua khi thấy cô làm nũng, gật đầu đồng ý chuyển về Dạ viên sống một thời gian:”Được rồi, bà chuyển về đây ở một thời gian, cháu đã có con rồi mà vẫn cứ thích làm nũng.”
Buổi tối, Trần Uyển Dư đi đến Dạ viên tìm Dạ Ngân Tuyết, mở cửa phòng cô nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết đang đọc kịch bản, cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh cất giọng:
“Tiểu Tuyết! Nếu như cậu không quay trở lại làm việc thì cậu sướng nhất rồi.”
“Hửm…” Dạ Ngân Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Trần Uyển Dư, có chút không hiểu ý của bạn mình.
“Bình thường người ta không đi làm thì sẽ ở nhà chăm con nhưng cậu thì không cần, có con rồi mà thân hình vẫn đẹp như vậy thậm chí còn đẹp hơn lúc trước, sống một cuộc sống mà bao người mơ ước.”
Dạ Ngân Tuyết bĩu môi cười mỉm khoác tay qua vai Trần Uyển Dư thì thầm vào tai Trần Uyển Dư khiến cho Trần Uyển Dư giật mình, ngượng ngùng đỏ cả mặt:
“Nếu cậu thích cuộc sống như thế thì hãy mau chóng cùng anh Hoàng Trung kết hôn rồi sinh một tiểu bảo bối đi.” w●ebtruy●enonlin●e●com “Cậu đang nói cái gì vậy chứ?” Trần Uyển Dư đánh nhẹ vào vai Dạ Ngân Tuyết, mặt đã đỏ hết cả lên, da mặt của cô rất mỏng không chịu được những câu nói như thế.
“Cậu ngại cái gì chứ? Hai người cũng quen nhau một thời gian rồi.” Dạ Ngân Tuyết thấy mặt Trần Uyển Dư đỏ lên như thế cô cười không ngừng, rất đáng yêu cô thích nhất chính là chọc cho cô bạn thân của mình đỏ mặt, ngại ngùng.
“Cậu đừng nói nữa lo đọc kịch bản đi mai là phải quay phim rồi đấy mà tớ nghe nói bộ phim lần này được đầu tư rất khủng đó, ngoại trừ công ty của chúng ta đầu tư vào thì còn có công ty L.A đầu tư nữa đấy.” Trần Uyển Dư nhanh trí lảng sang chuyện khác và chuyện này mới là chuyện chính mà cô muốn nói.
“Công ty L.A? Sao đột nhiên công ty đó lại muốn đầu tư vào bộ phim này chứ? Bộ phim này đâu có diễn viên của công ty họ?”
“Tớ cũng không biết điều quan trọng chính là bên công ty của họ có một giám đốc mới vừa từ nước ngoài về, vừa về là vị giám đốc đó đã đầu tư vào phim của chúng ta.”
“Thôi mặc kệ là ai đầu tư tớ không quan tâm chuyện này bây giờ tớ phải chuyên tâm đọc kịch bản đây.”
Trần Uyển Dư bĩu môi về những chuyện người đầu tư là ai Dạ Ngân Tuyết có bao giờ quan tâm đến đâu chứ phim của Dạ Ngân Tuyết lúc nào mà chẳng có nhà đầu tư, cô cười nhẹ rời khỏi phòng cho bạn của mình tập trung.
Sáng hôm sau, tại phim trường đạo diễn vỗ tay vài cái cất giọng rất to gọi mọi người:”Tất cả mọi người dừng tay lại một lúc tập trung lại đây để tôi giới thiệu với mọi người một người.”