Từ trước đến giờ Dạ Ngân Tuyết không quan tâm đến mấy chuyện như thế này nhưng không hiểu vì sao đột nhiên cô lại thắc mắc muốn biết bên trong thùng giấy chứa những gì?
Hạo Tư mỉm cười nói cho cô biết:”Cũng không có gì chỉ là một số tư liệu của Liễu gia thôi bây giờ không cần dùng đến nữa nên chú muốn mang nó vứt đi.”
Cô mở thùng giấy ra xem bên trong nhìn thấy một khung hình cũ kĩ cô liền cầm lên xem, Hạo Tư không nhanh không chậm nói cho cô biết:
“Đây là hình chụp tất cả thành viên trong đình của Liễu gia, cứ tưởng sẽ điều tra được gì từ khung hình này rốt cuộc vẫn không thu được gì.”
Dạ Ngân Tuyết chăm chú quan sát từng thành viên trong Liễu gia, những ngón tay của cô bỗng siết chặt khung hình, ánh mắt dừng lại ở một thành viên khá nhỏ tuổi trong đấy, mặt cô biến sắc khi nhìn thấy vết sẹo trên tay của thành viên ấy.
Hạo Tư thấy cô đứng trầm tư nhìn khung hình bèn lên tiếng:”Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cháu làm sao vậy? Sao đứng ngẩn người ra thế?”