Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 94: Xác minh thân phận



Sáng hôm sau, Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert đi đến phim trường, đứng trong phòng thay đồ Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy Châu Kiện Hùng cùng Lăng An Vũ đến, cô vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Châu Kiện Hùng:

“Liễu Hạo! Không ngờ ông vẫn còn sống đấy, tôi tìm ông lâu lắm rồi.”

Nghe tiếng chuông tin nhắn, Châu Kiện Hùng mở điện thoại ra xem, nét mặt của Châu Kiện Hùng ngay tức khắc đanh lại, tối sầm, đôi mày nhíu chặt đi sang chỗ khác nhắn tin đáp lại:”Ai?”

Dạ Ngân Tuyết nép mình vào cánh cửa quan sát từng cử chỉ, nét mặt của Châu Kiện Hùng, trong tin nhắn ông ta hoàn toàn không hề phủ nhận việc này hơn nữa sắc mặt căng thẳng, lo lắng của Châu Kiện Hùng đã khiến cho cô hoàn toàn chắc chắn rằng Châu Kiện Hùng chính là Liễu Hạo.

Trần Uyển Dư thấy Dạ Ngân Tuyết đứng ở cửa liền bước đến vỗ vai gọi cô:”Tiểu Tuyết!”

Chỗ Châu Kiện Hùng đứng gần với phòng thay đồ, Dạ Ngân Tuyết nghe Trần Uyển Dư gọi liền giật nảy mình quay người lại che miệng bạn của mình khẽ nói:

“Cậu đừng nói lớn, Châu Kiện Hùng đang ở bên ngoài đấy.”

“Châu Kiện Hùng ở ngoài thì làm sao? Có chuyện gì mà cậu phải lén la lén lút vậy chứ?” Trần Uyển Dư ngơ ngác không hiểu Dạ Ngân Tuyết đang nói gì? Tại sao lại phải trốn Châu Kiện Hùng chứ?

Dạ Ngân Tuyết đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng:”Cậu nói khẽ thôi, cậu còn nhớ tớ đã từng nói với cậu là người luôn muốn giết tớ là người của Liễu gia không?”

Trần Uyển Dư gật gật đầu, tất nhiên là cô còn nhớ chứ, người luôn truy sát bạn thân của mình làm sao mà cô không nhớ cho được. Mắt Trần Uyển Dư bỗng trợn ngược cô dường như đã hiểu ra ý của Dạ Ngân Tuyết:

“Tiểu Tuyết! Ý của cậu là…”

Dạ Ngân Tuyết khẽ gật đầu đáp lại:”Đúng vậy, Châu Kiện Hùng chính là người đó, ông ta tên thật là Liễu Hạo là con trai của người đứng đầu Liễu gia năm đó.

Tối qua, tớ vô tình nhìn thấy tấm ảnh gia đình của Liễu gia vừa nhìn tớ đã nhận ra ngay bởi vì trên tay của ông ta cũng có vết sẹo giống hệt người trong hình.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Ông ta đang ở bên cạnh chúng ta có thể ra tay với cậu bất cứ lúc nào đấy.” Trần Uyển Dư lo lắng, hoang mang sợ Châu Kiện Hùng sẽ ra tay với Dạ Ngân Tuyết.

“Cậu đừng hoảng, trước mắt chúng ta cứ bình thường quan sát ông ta là được rồi, đừng để cho ông ta nghi ngờ gì cả.”

Hai người các cô tiếp tục nghe lén, quan sát xem Châu Kiện Hùng sẽ làm gì tiếp theo, Châu Kiện Hùng đứng bên ngoài gọi cho thuộc hạ của mình:

“Hãy mau điều tra số điện thoại mới vừa nhắn tin cho tôi.”

Dạ Ngân Tuyết giật mình hoảng hốt cô quên mất chuyện này, quay sang vội vàng, khẩn trương nói với Trần Uyển Dư:

“Nguy rồi, tớ quên mất vụ ông ta có thể điều tra được chuyện này lỡ như ông ta điều tra ra được là tớ thì sao đây?”

Trần Uyển Dư trợn mắt ngay lập tức hoảng loạn theo Dạ Ngân Tuyết, gãi đầu đi qua đi lại nghĩ cách:”Đúng rồi, hủy sim, hủy sim đi, được hay không thì chúng ta cũng làm đại đi.”

Dạ Ngân Tuyết vừa định tháo sim ra thì bỗng nghe bên ngoài Châu Kiện Hùng tức giận quát lớn:”Một lũ vô dụng chỉ có một số điện thoại cũng không tra ra được, nuôi các người đúng là tốn cơm.”

Cô ngoảnh đầu lại nhìn Trần Uyển Dư với đôi mắt mở to, ngơ ngác nói:

“Châu Kiện Hùng không điều tra ra được? Ai đã giúp chúng ta thế?”

Trần Uyển Dư lắc đầu cô cũng thắc mắc là ai đã giúp che giấu, chuyện này ngoài hai người các cô còn có người khác biết sao? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Các cô không nghĩ nhiều nữa bây giờ Dạ Ngân Tuyết phải nhanh chóng thay quần áo để quay phim. Bước ra ngoài, Albert tiến đến khẽ chau mày hỏi:

“Sao em thay đồ lâu quá vậy? Bình thường em thay đồ rất mau mà.”

Trần Uyển Dư nhăn nhó, gãi đầu không biết phải giải thích làm sao, Dạ Ngân Tuyết cười nhẹ nhanh trí nói với Albert:

“Do bộ đồ này chật quá nên bọn em mới thay lâu như vậy, chắc do dạo này em ăn nhiều nên đã mập lên rồi.”

Vừa dứt câu, Dạ Ngân Tuyết đã kéo Trần Uyển Dư đi nhanh cô sợ nếu còn ở đó nữa chắc Albert sẽ nghi ngờ mất. Albert nhăn mặt nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm trong miệng:

“Mập lên sao? Em ấy mới vừa xuất viện trong bệnh viên không ăn được gì nhiều, vừa xuất viện lại bắt đầu làm việc làm sao có thể mập lên được chứ?”

Quay xong, Dạ Ngân Tuyết tiến đến nói với đạo diễn:”Đạo diễn! Tôi sẽ tạm ngưng công việc một thời gian, đáng lẽ ra hôm nay tôi sẽ không đến đây quay nhưng có chút việc với lại tôi cũng muốn nói với ông một tiếng về chuyện này.”

Đạo diễn trợn mắt kinh ngạc, gấp gáp cất giọng nói:”Selina! Cô là nữ chính, cô ngưng công việc một thời gian thì chúng tôi làm sao mà có thể quay được nữa chứ?”

“Ông yên tâm toàn bộ mọi chi phí tổn thất tôi đều sẽ chi trả, chỉ là một thời gian ngắn thôi rất nhanh tôi sẽ trở lại quay phim thôi.”

Đạo diễn thở dài một hơi, cô đã nói như vậy thì ông còn biết nói gì hơn nữa ai bảo cô là người có tiền, có quyền chứ.
<script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>