Từ khi đất nước bị chia cắt thì bây giờ cũng đã được mười lăm năm, mọi thứ cũng đã bị thay đổi một cách chóng mặt.
Thành Tùng Li.
Bá gia và Tạ Đình gia bây giờ phất lên như diều gặp gió, năm xưa từng giúp An Khang đế tiêu diệt cái gai trong mắt là Mộc gia, nên bây giờ cả hai được được hoàng đế coi trọng, không chỉ trong thành Tùng Li mà cả các thôn trấn to nhỏ xung quanh đều nằm dưới sự quản lý của bọn họ, quyền hành không thua kém gì các đại quan trong triều đình.
Nhưng đương nhiên một núi không thể có hai hổ, bên ngoài Bá gia và Tạ Đình gia vô cùng kính trọng lẫn nhau, nhưng bên trong lại âm thầm đấu đá.
Tạ Đình gia.
Trước cửa nhà của Tạ Đình gia vô cùng nhộn nhịp. Gia chủ Tạ Đình Châu và quản gia đang đứng phía trước tất bật đón khách.
Phía xa một chiếc xe ngựa lộng lẫy từ từ tiền đến, chiếc xe được gắn vô số viên đá quý xung quanh lại cộng thêm bốn con bạch mã kéo phía trước, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là người vô cùng giàu có.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc xe ngựa đó.
"Là ai vậy?"
"Trong giàu có quá đấy!"
Không ít tiếng bàn tán về người đang ngồi trong chiếc xe ngựa.
Người kéo xe ghìm cương ngựa lại, một người tuấn tú từ trong chiếc xe ngựa bước ra, hắn mặc y phục màu trắng làm từ tơ sen, khoác trên mình bộ áo choàng được làm từ lông cáo cũng màu trắng, đôi tay cung kính nhìn Tạ Đình Châu và quản gia.
"Chúc mừng sinh thần Tạ Đình Uyên tiểu thư, nhân dịp này ta tặng tiểu thư một viên dạ minh châu này..." không chỉ giọng nói mà đến phong thái cũng tỏa ra phong thái của một người quyền quý, trên tay cầm theo viên dạ minh châu đó.
Bạch công tử này chính là con của của Bạch Ngọc Đường gia tộc giàu nhất hiện tại ở Phục Hưng quốc, có thể nói là nắm trong tay gần như phân nữa tài sản của cả quốc gia, đến cả hoàng đế cũng phải nhượng bộ ba phần. Vị Bạch công tử này tên thật là Bạch Phong Sang, hắn rất dễ nhận biết không chỉ là độ nổi tiếng mà về cả cách ăn mặc, bên ngoài lúc nào cũng mặc y phục màu trắng vô cùng đắc tiền, trong thế hệ của các công tử chịu chơi nhất Phục Hưng quốc thì Bạch Phong Sang đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
"Ồ! Bạch công tử đến rồi..." Cả Tạ Đình Châu và quản gia đều tiến đến đáp lễ với người được gọi là Bạch công tử: "Mời công tử vào trong!"
"Cái gì mà Bạch công tử? Thúc cứ gọi con là Sang nhi như lúc trước là được rồi." Bạch Phong Sang xua tay, tuy là người vô cùng giàu có nhưng lại không có thái độ kiêu căng ngạo mạn.
"Ha ha, được vậy cứ gọi là Sang nhi!" Tạ Đình Châu vỗ vai Bạch Phong Sang rồi cười lớn, sau quay sang nói với quản gia: "Quản gia ở đây tiếp khách, ta đưa Sang nhi vào trong."
"Gia chủ cứ vào trong đi, mọi chuyện ở đây để ta." Quản gia gật đầu nhẹ giọng đáp.
Phía trong sân nhà, các bàn tiệc được bộ trí ngoài trời, hai mươi bàn nhưng chưa bày đồ ăn lên, khách khứa ngồi vào chật kín hết tất cả bàn, cũng có người đứng để nói chuyện, đa số đều là những người giàu có, còn một số ít là những người trong giang hồ.
Bạch Phong Sang vừa bước vào thì mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.
Nhiều người đứng dậy đi lại chào Bạch Phong Sang. Mặc dù tuổi hắn chỉ mới mười tám, vô cùng trẻ so với những người đã chào hắn, nhưng với việc Bạch Phong Sang là con một thì chuyện hắn lên nắm quyền chỉ là chuyện thời gian, nên chính vì vậy mọi vẫn vô cùng cung kính chào hỏi hắn.
Bạch Phong Sang vẫn chắp tay đáp lễ, nhưng ánh mắt vẫn đảo sang xung quanh như là đang tìm ai đó.
"Tạ Đình thúc, Uyên tiểu thư đâu sao ta không thấy?" Bạch Phong Sang nhìn Tạ Đình Châu.
Nhưng Tạ Đình Châu chưa kịp trả lời thì phía trong nhà một thiếu nữ bước ra, người đó mặc váy lụa ngắn màu vàng để lộ bả vai trắng nõn nà, đôi chân thon thả, còn khuôn mặt thì vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt long lanh như mắt phượng. Khiến cho những nam nhân tại bữa tiệc nhìn đến không chớp mắt.
"Bạch công tử tìm ta sao?" Người thiếu nữ đó tiến đến bên cạnh Tạ Đình Châu: "Phụ thân!".
Thân hình thiếu nữ đó bước tới đâu thì hương thơm bay đến đó, có một số người ngồi tại bàn tiệc mặc dù chưa ăn nhưng đã chải nước miếng.
"Mau đưa Sang nhi đến chỗ ngồi đi." Tạ Đình Châu nhìn Tạ Đình Uyên rồi cười nói.
"Bạch công tử. Mời!" Tạ Đình Uyên nở một nụ cười với Bạch Phong Sang, khiến cho hắn cả người đần ra, phong thái cao quý lúc nảy đã biến mất bây giờ chỉ còn bộ mặt thơ thẩn.
Tạ Đình Châu tiến đến trung tâm của tất cả các bàn tiệc. Mọi người ai nấy đang nói chuyện cũng đều ngưng lại, chuẩn bị lắng nghe Tạ Đình Châu.
Tạ Đình Châu cao giọng nói:" Mọi người hôm nay đến đây đúng là vinh hạnh của Tạ Đình gia của ta, nếu sau này mọi người có cần ta giúp đỡ gì, chỉ cần trong tầm tay thì ta nhất định sẽ giúp, còn bây giờ... Mở tiệc!"
Sau đó gia nhân bưng các món thức ăn từ trong bước ra, nào là; heo quay, gà đông tảo, hải sâm, cá anh vũ, bào ngư, vi cá,...
Các món tráng miệng được bày lên kế tiếp; bánh trôi tàu, chè trái cây, bánh cuộn tinh than tre, sương sáo,...
Các loại trái cây; lệ chi( vải thiều đó), cam xã đoài, nhãn, dưa lê,....
Liên tục là nhưng món ăn được bày lên vô cùng bắt mắt, từ ngoại hình đến hương thơm, mùi vị tất cả đều được làm vô cùng kĩ lưỡng, ai nấy cũng chẳng hề có ý định buông đũa.
Núi Tuyết Sơn.
Nói đến núi Tuyết Sơn là nói đến sương mù, sương mù luôn luôn bao phủ quanh năm, cảnh tượng không khác gì bồng lai tiên cảnh.
Bao năm nay hương hỏa của núi Tuyết Sơn vô cùng tấp nập, người người ồ ạt kéo đến cúng bái, làm cho núi cũng nhộn nhịp hơn rất nhiều và cũng khang trang hơn rất nhiều.
Từ chân núi đến đạo quán ở sườn núi đã được tu sửa vô cùng đẹp mắt, bậc thang được mở rộng, đen đuốc cũng được treo dọc theo hai bên, vô số người xếp thành hàng leo từng bật thang, còn từ sườn núi đến đỉnh núi thì không một bóng người cũng không được tu sửa, nơi đó bây giờ chỉ có những người của đạo giáo mới được phép lên.
Trên thế gian đều biết trên đỉnh núi Tuyết Sơn có một vị thần tiên đang cư ngụ, sương mù quanh năm núi Tuyết Sơn cũng là do vị thần tiên đó tạo ra, để tránh làm phiền vị tiên nhân đó nên nơi đó trở thành khu vực cấm đối với mọi người không phải đạo giáo.
Một đạo sĩ mặc đạo bào đầy bùn đất đang từ trong đám người cúng bái bước ra, đạo sĩ đó bước từng bước lên các bậc thang phía trên, rồi hướng thẳng lên đỉnh núi.
"Ồ! Đó là tiểu đạo sĩ nổi danh của núi Tuyết Sơn kìa!"
Vô số người phía dưới ngạc nhiên hô hoán.
"Mà sau trong bần vậy?"
"Đúng là có hơi..."
"Chắc là người tu đạo nên vậy thôi."
Cũng có vô số người thấy lạ nên bàn tán.
"Tiểu Thuyết! Đi đâu vậy?" Một lão đạo sĩ tay cầm một thanh kiếm gỗ hô lên.
Tiểu thuyết sau tám năm bây giờ đã trở thành một cậu thiếu niên.
"Con đến thăm Đạo Tổ!" Tiểu Thuyết quay mặt lại rồi hô hào trả lời, gương mặt tuấn tú nhưng dính đầy bùn đất.
"Nhớ về sớm!" Lão đạo sĩ vuốt rầu gật đầu.
"Được!" Tiểu Thuyết đã đi lên khá cao, sương mù trên đó cũng rất dày đặc nên không thể nhìn thấy gì cả, chỉ còn nghe được âm thanh trả lời của Tiểu Thuyết mà thôi.
Ba khắc sau, Tiểu Thuyết cũng đã lên đến đỉnh núi, thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng khung cảnh nơi đây vẫn như ngày nào, chẳng có gì thay đổi. Giang đình vẫn nằm đó, một ông lão thần tiên vẫn ngồi đó.
"Đạo Tổ! Con đến rồi đây! Hôm này là sinh thần của con, Đạo Tổ tặng con cái gì đi..." Tiểu Thuyết hào hứng chạy đến giang đình.
Chử Đạo Tổ mở mắt nhìn Tiểu Thuyết, khuôn mặt vẫn rất trẻ trung tuấn tú, không thấy một nét già cả gì của tuổi tác, còn giọng nói thì có chút già nua: "Ồ! Thế con muốn gì?"
"Đạo Tổ là thần cơ diệu toán, không lẽ không biết con muốn gì?" Tiểu Thuyết hỏi ngược lại Chử Đạo Tổ.
"Tặng con một cái túi gấm! Được không?" Chử Đạo Tổ trả lời một câu chưa hỏi.
"Túi gấm?" Tiểu Thuyết suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu.
"Khi nào gặp khó khăn thì mở chiếc túi gấm này ra!" Chử Đạo Tổ phất ống tay áo, một cây phất trần trắng toát xuất hiện, lại phất cây phất trần một cái một chiếc túi xuất hiện. Chiếc túi bay thẳng đến trước mặt Tiểu Thuyết rồi dừng lại, nó vẫn còn lơ lửng trên không.
"Con ở trên núi mà làm gì gặp nguy hiểm?" Tiểu Thuyết hoang mang, hỏi, tay cầm lấy túi gấm đó.
"Không! Ta bắt con xuống núi. Khi nào nổi danh giang hồ thì mới được về." Chử Đạo Tổ nói với giọng hời hợt.
"Đạo Tổ nói con nổi danh giang hồ vậy chắc là con có thể làm được... Nhưng khi nào mới làm được?" Tiểu Thuyết hỏi liền miệng.
"Ta không biết! Thôi con đi đi để trời tối."
Chử Đạo Tổ vừa dứt lời thì Tiểu Thuyết đã đứng ở sườn núi từ lúc nào không hay. Tiểu thuyết hoang mang định chạy lên lại đỉnh núi nhưng lại nghe một tiếng nói bên tai.
"Đi đi!"
Giọng nói đó là của Chử Đạo Tổ. Tiểu thuyết mặc dù không hiểu gì nhưng y cũng đồng ý với lời dặn của Chử Đạo Tổ. Y gật đầu rồi quay đầu đi xuống núi.
"Tiểu thuyết đi đâu nữa vậy?" Lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ lúc nảy vẫn còn đứng trước đạo quán đón khách, hỏi.
"Con vào giang hồ! Tạc sư huynh! Khi nào Lưu Phong trưởng môn về nhớ nói là đệ đã xuống núi theo lời dặn của Đạo Tổ. Đệ đi đây." Cứ như vậy Tiểu Thuyết len lỏi qua đoàn người cúng bái để xuống núi.
Đã rất nhiều lần y hạ sơn nhưng lần này là lần đặc biệt nhất.
Tự nhiên đang yên đang lành lại bị bắt nổi danh giang hồ. Tiểu thuyết lắc đầu chán nản.
Thiên Sơ quốc.
Giang hồ cũng Thiên Sơ bao năm nay cũng vô cùng náo nhiệt, không ít cái tên mới bắt đầu xuất hiện, tạo nên một thời đại giang hồ mạnh mẽ.
Cận Thuần Môn cũng từ đó mà tạo thêm một cái bảng, gọi là Thần Công Thất Bảng. Trên bảng là được ghi chép tổng cộng bảy cái tên mạnh nhất trong giang nhưng chưa bước vào bật thánh nhân, những người trên bảng này được sắp xếp theo thực lực võ công từ trên xuống dưới, mạnh xếp trên yếu xếp dưới, mỗi năm thay đổi một lần. Tạo ra những trận tỉ thí cao thấp náo nhiệt của giang hồ.