Đại Náo Giang Hồ

Chương 22: Vào giang hồ thôi



Núi Tản Viên.

Bầu trời trong xanh như một đại dương giữa không trung, một thiếu đang chạy bộ dọc theo con đường quanh núi. Người thiếu niên đó không mặc áo để lộ thân hình đầy rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú như cẩm thạch, mái tóc phấp phới như một lãng tử, là một mỹ nam hiếm thấy giữ chốn nhân giang.

Người thiếu niên chạy bước nào cũng đều phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, làm cho những đóa hoa dại mọc xung quanh con đường đều rụng.

"Tiểu Mao nhanh lên!" Người thiếu niên quay đầu thúc giục một con ngựa sặc sỡ phía sau.

Con ngựa hí dài một tiếng, chân dẫm mạnh hơn để tăng tốc, được vài bước đã đến gần với lưng người thiếu niên.

Nhưng chưa được bao lâu người thiếu niên lại tăng tốc, bóng lưng đó ngày càng xa tầm mắt.

"Thiên nhi!" Một tiếng gọi phát ra trên đỉnh núi. Tiếng gọi mang theo một luồng khí tức còn mạnh hơn người thiếu niên.

Người thiếu niên và con ngựa đều dừng lại.

Người thiếu niên này không ai khác mà chính là Lý Thiên, cứ như vậy thời gian cứ trôi Lý Thiên bây giờ cũng đã trở thành một thiếu niên mười sáu tuổi, y không ngừng luyện tập, không ngừng cố gắng, chẳng một lời than vãn, trên mặt luôn luôn có nụ cười còn trong lòng vẫn giữ được sự nhiệt huyết.

"Sư phụ gọi... Về thôi!" Thân hình Lý Thiên nhanh như cắt, y lao về hướng phát ra tiếng gọi lúc nảy.

Trên đỉnh núi, Sơn Thánh ngồi khoanh tay ngắm phong cảnh. Bây giờ đang là đầu năm cũng chính là màu xuân, hoa tươi đua nhau nở khắp cả một cánh đồng, có bông màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu hồng, bướm thì bay la đà xung quanh những bông hoa ấy.

Sơn Thánh nhìn thấy một bức họa có một không hai của nhân giang như thế thì trong lòng không khỏi cảm thán. Bức tranh đẹp như này thì chủ có thiên nhiên mới họa ra được mà thôi.

Đã qua tám năm, Sơn Thánh chỉ suốt ngày bồi dưỡng đệ tử duy nhất của mình mà chưa một hạ sơn cũng như bước ra giang hồ lần nữa. Có rất nhiều người trong giang hồ thường xuyên đến đây để mong được tỉ thí với Sơn Thánh nhưng đều bị tam thú đánh lui ở chân núi, mặc dù Lý Thiên cũng rất muốn được ra mặt cho sư phụ để tỉ thí với những người đó nhưng lại bị Sơn Thánh ngăn cản, chính vì lẽ đó mà việc Lý Thiên trở thành đệ tử của Sơn Thánh vẫn còn là một bí mật đối với giang hồ.

Tiểu Mao lúc này không chạy theo Lý Thiên mà chỉ đứng yên, điệu bộ chán nản.

Ngày nào Tiểu Mao cũng phải luyện tập với Lý Thiên, lúc đầu đương nhiên Tiểu Mao có thể thắng về mặt tốc độ một cách dễ dàng, nhưng sau một khoảng thời gian dài thì Lý Thiên đã tiến bộ quá nhanh khiến Tiểu Mao không còn khả năng chiến thắng Lý Thiên được nữa, nên trong lòng Tiểu Mao không khỏi sinh ra chán nản.

Vách núi dựng đứng của núi Tản Viên năm xưa bây giờ cũng chẳng thể làm khó được Lý Thiên, đây đã là nhà của y trong tám năm nay, mỗi ngày lên xuống không biết bao nhiêu lần, nên vì vậy chỉ vài nhịp nhảy thì y đã đến sườn núi, một tay y nắm vào một nhánh cây bàng, tay còn lại tiếp tục bấu vào vách đá.

Y kéo mạnh tay một cái bạch, cơ thể y mượn lực đó liền bay vút lên, nhìn cách leo này khiến người ta liên tưởng những bọ ngựa đang bậc nhảy.

Một lát sau y đã lên đến đỉnh núi.

Y nhìn bóng lưng người sư phụ đang ngồi đó, y không mở lời, là Sơn Thánh mở lời trước.

"Thiên nhi! Lại đây..." Sơn Thánh lắc cổ kêu rắc rắc.

"Dạ... Sư phụ!" Lý Thiên mỉm cười gật đầu. Y chậm rãi tiến đến bên Sơn Thánh rồi ngồi xuống. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm dịu mát thêm không gian nơi đó: "Nay có chuyện sao sư phụ?"

"Đúng là có chút chuyện." Sơn Thánh trầm ngâm một hồi rồi mới nói tiếp: "Con đã vào Cường Giả Cảnh bao lâu rồi?"

"Dạ được bốn năm rồi!" Lý Thiên ngại ngùng nói.

Sơn Thánh lại hỏi thêm: "Con cảm thấy mình đột phá không?"

"Lúc luyện tập con chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện một cánh cửa, nhưng con dùng mọi cách cũng mở được cánh cửa đó." Lý Thiên xoa cằm, kể câu chuyện mình đang gặp.

"Ta hiểu rồi! Ta định cho con hạ sơn!" Sơn Thánh mỉm cười nhìn Lý Thiên.

"Sư phụ cho con hạ sơn sao? Nhưng con vẫn chưa luyện thành Vô Tận Sơn Công...?" Lý Thiên ngạc nhiên, hỏi.

"Đúng là chưa luyện thành... Vô Tận Sơn Công có tổng cộng ba tầng. Tầng thứ nhất là Vạn Vô, khi vào trạng thái này thì máu huyết trong cơ thể con sẽ đẩy nhanh tốc độ gấp bội lần, giúp nội công tăng vọt, thể pháp mạnh thêm nhiều lần..."

"Tầng thứ hai gọi là Tôi Thể, khi vào trạng thái này thì máu huyết lại di chuyển một cách chậm rãi, tạo cho cơ thể một lớp bảo vệ vô địch, đao kiếm bất nhập, nếu như luyện tới mức xuất quỷ nhập thần thì có thể nói là bất tử với mọi đòn tấn công."

"Tầng thứ ba gọi là Hộ Thần, khi đạt đến cảnh giới này thì thần thể con sẽ toát ra một luồng khí tức hùng hồn, còn có thể tạo ra một hư ảo pháp thân... Nhưng luyện được cả ba thứ này thì cần phải có một cơ thể cực kì mạnh mẽ mới có thể chịu được áp lực kinh người này, bằng không cơ thể sẽ bị rạng nứt rồi tung mà chết." Sơn Thánh say mê nói.

Nhưng Lý Thiên lại có vẻ mặt chẳng quan tâm cho lắm: "Rồi rồi, con biết rồi! Sư phụ kể câu chuyện này tổng cộng là một ngàn sáu trăm mười hai lần rồi. Con thuộc lòng luôn rồi."

"Ha ha, ta sợ con quên..." Sơn Thánh cười ha hả. Sau đó lại nghiêm túc trở lại: "Nhưng khi hạ sơn thì đừng nói là đệ tử của ta..."

"Sao vậy sư phụ?"

"Nếu như nhắc tên ta thì bọn họ sẽ nương tay với con. Như vậy làm sao con được đấu một trận sảng khoái."

"Sư phụ nói đúng! Như vậy thì con phải giữ bí mật chuyện này mới được."

Thiên nhi còn yếu như vậy nói đệ tử của ta thì đúng là mất mặt, mặt dù xuất phát trễ nhưng tốc độ trưởng thành như này thì cũng được, chẳng mấy chốc thì sẽ có thành tựu thôi. Trong lòng Sơn Thánh thầm nghĩ.

"Sư phụ đang nghĩ gì vậy?"

"À à không có gì."

"Vậy con đi luôn nghe sư phụ?" Sau khi biết mình được phép hạ sơn, trong lòng y không kìm được mà hiện rõ ra mặt, một khuôn mặt cười không thể ngậm được.

"Gấp vậy sao?"

"Con đợi ngày này đã tám năm rồi! Con không muốn phải đợi thêm nữa!" Lý Thiên nói bằng giọng hùng hồn.

"Được!" Sơn Thánh gật đầu: "Đi tắm đi. Rồi con hãy bắt đầu lên đường."

"Dạ!" Lý Thiên vừa chạy đi vừa trả lời.

Hai canh giờ sau, Lý Thiên đã thay một bộ y phục màu đỏ còn đầu tóc được chải chuốt tinh tươm, trong cứ như một thư sinh nho nhã đang chuẩn bị lên kinh thi cử chứ không phải một lãng khánh giang hồ.

"Con định thi trạng nguyên à?" Sơn Thánh không nhịn được cười, buộc miệng hỏi.

"Như vầy không được sao sư phụ?" Lý Thiên hỏi ngược lại.

"Ha ha, như này cũng được!" Sơn Thánh gật đầu, giọng cười còn lớn hơn khi nảy, được một khắc thì khuôn mặt lại nghiêm túc: "Nhớ là không nên tin vào người khác quá nhiều, đặc biệt là nữ nhân..."

"Dạ con xin ghi nhớ!" Lý Thiên cúi đầu ôm quyền.

Sơn Thánh nén một cái tay nải màu nâu sang cho Lý Thiên: "Ta có để một ít ngân lượng ở trong đó... Khi nào cần thì lấy ra dùng. Hàng ngày phải tự mình luyện tập chăm chỉ."

"Dạ!" Lý Thiên chụp lấy cái tay nải, sau đó quay người nhảy xuống vách núi: "Khi nào về con sẽ kể cho sư phụ về những chuyện của giang hồ!" Lý Thiên hét to.

Sơn Thánh không trả lời y, ngài chỉ lẳng lặng quan sát bóng lưng của đứa đệ tử duy nhất này. Ngoài mặt Sơn Thánh rất bình thường nhưng trong lòng đang hừng hực như lửa đốt, dù gì đi nữa thì Lý Thiên cũng đã ở bên Sơn Thánh được tám năm, tình cảm bây giờ đương nhiên đã vượt xa tình cảm của thầy trò, là một tình cảm của phụ tử? Hay là tình cảm của tri kỷ? Có lẽ là cả hai.

Lý Thiên bây giờ cũng đã xuống đến chân núi Tản Viên, y hào hứng bước từng bước về phía trước. Những bước chân đầu tiên của y mang theo một luồng khí đầy ngạo nghễ, cứ như là đang giẫm đạp lên giang hồ mà đi.

Một thiếu niên áo đỏ đeo một tay nải màu nâu, đây là khung cảnh bắt đầu của một Lý Thiên khi vào giang hồ, hiện tại cái tên của y chỉ là cơn gió thoảng qua của giang hồ, nhưng có lẽ một ngày nào đó, cơn gió này sẽ trở thành bão.

"Bây giờ đi đâu ta?" Đây là lần đầu tiên Lý Thiên bước ra giang hồ, y có chút hoang mang, không biết mình đi nên đâu. Y suy nghĩ về những câu chuyện mình từng nghe, sau đó trong đầu y liền nảy ra một nơi: "Cận Thuần Môn!"

Cận Thuần Môn là nơi mà hầu như ai vào giang hồ thì cũng đều đến ít nhất một lần, nơi đó cũng là nơi tập hợp nhiều tin tức, rất thích hợp để đến đầu tiên.

Bây giờ trời cũng đã ngã chiều, nhìn ánh nắng chiều tà từ mặt trời tỏa ra như một quả cam đang chín mộng, vô vàn cánh chim bay từ phía xa đến trong như đang đua nhau để giành trái cam khổng lồ ấy.

Lý Thiên đi bộ trên một con đường đất, mắt thì ngắm nghía hoàng hôn đó đến mức tít cả mắt, y đã đi được nửa ngày nhưng trên đường chỉ toàn gặp những thương buôn hay là những người dân bình thường, đến bây giờ vẫn chưa gặp được một người trong giang hồ thật sự.

Nhưng bây giờ trước mặt y lại xuất hiện một cái bóng, cái bóng đó đứng yên chẳng hề nhúc nhích.

"Là ai?" Lý Thiên cảnh giác quan sát... Thì ra đó là một người nam nhân đang đứng, tay ôm một thanh kiếm: "Người giang hồ?"

Người nam nhân đó mặc một chiếc áo màu xanh, tay ôm thanh kiếm, do ánh nắng nên không thể nhìn thấy được dung nhan.

"Tên kia... Ta hỏi ngươi, ngươi có nghe không?" Lý Thiên hỏi lớn.

Tên kia vẫn không trả lời.

"Hỏi bằng lời không được thì hỏi bằng võ!" Lý Thiên háo hức vận công, đây là lần y dùng võ công với một người khác.

Lý Thiên co tay, bàn tay nắm chặt thành quyền. Một quyền đánh tới người cầm kiếm, quyền khí không tới, chỉ có một luồng gió thổi tới.

Luồng gió thổi mạnh vào cơ thể người cầm kiếm, khiến hắn ngã ngửa ra đất.

"Hắn chết rồi?" Lý Thiên nhíu mày.

Không!

Lý Thiên dùng nội công thâm dò, nhịp thở vẫn còn, nội công cũng còn, còn có một tiếng nho nhỏ.

Khò! Khò!

"Hắn ta ngủ?" Lúc này Lý Thiên mới hiểu vì sao nảy giờ hắn cứ im lặng. Y chậm rãi tiếng đến kế bên hắn, hắn vẫn cứ ngủ như chết.

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)