Lý Thiên lúc này đến gần, dung nhan của hắn mới hiện rõ hơn. Một nhan sắc không gọi là xấu, cũng không gọi là đẹp, chỉ là một gương mặt góc cạnh bình thường.
"Này này, tên kia!" Lý Thiên dùng chân đá nhẹ vào người hắn. Hắn ta vẫn ngủ như thường.
"Thí chủ! Để hắn ngủ đi, đừng gọi hắn dậy..." Một giọng nói điềm đạm phía sau vang lên.
Lý Thiên theo tiếng gọi bất giác quay mặt lại.
Là một ông lão râu bạc trắng với cái đầu không mái tóc, mặc tăng bào màu vàng, tay cầm một cây trượng.
"Tiền bối đây là?" Lý Thiên hỏi.
"Lão nạp là Tỉnh Giác Đại Sư của Dừng Chân Tự... Còn người đang ngủ dưới đất đệ tử mới gia nhập của bổn tự, pháp danh Thiện Trí. Thiện Trí đang quá say mê luyện Hư Mộng La Hán nên mới sảy ra chuyện ngủ như chết thế này. Mong thí chủ đừng đánh thức Thiện Trí." Tỉnh Giác Đại Sư chậm rãi giải thích.
"Ra là vậy. Vãn bối chỉ muốn tỉ thí với hắn..." Lý Thiên gật đầu, bây giờ y cũng hiểu được mọi chuyện. Nhưng trong đầu y lại xuất hiện một ý nghĩ mới: "Tỉnh Giác Đại Sư! Hay là đại sư tỉ thí với vãn bối đi! Vãn bối chỉ muốn xem thực lực của bản thân ra sao thôi!"
"Với lão nạp? Lão nạp đi đường có hơi mệt..." Tỉnh Giác Đại Sư suy nghĩ một hồi lâu, sau đó cũng gật đầu: "Được! Nhưng ba chiêu thôi!"
"Được!" Lý Thiên mỉm cười.
"Tới đi!"
Lý Thiên co tay, thế y hệt như lúc nảy, chỉ khác là lần này đã xuất quyền. Một quyền mạnh mẽ đánh thẳng về phía Tỉnh Giác Đại Sư, đại sư nhẹ nhàng vung cây trượng trên tay lên rồi dậm xuống, khí tức tỏa ra từ cây trượng làm mặt đất nức ra rồi vỡ vụn thành bụi. Một quyền của Lý Thiên chỉ cách người Tỉnh Giác Đại Sư một bước thì đã bị đẩy lùi tới năm bước.
"Thiên Tôn Vương Cảnh!" Lý Thiên cảm nhận được uy áp vừa rồi thì không khỏi cảm thán.
"Cường Giả Cảnh đỉnh phong...Tốt! Lão nạp cũng chỉ vừa mới phá cảnh được năm ngày, hôm nay thử với thí chủ vậy!" Tỉnh Giác Đại Sư khen ngợi.
"Đa tạ đại sư! Chiêu thứ hai... Thập Bát Hồi Mã Cước!" Lý Thiên thu quyền, lúc này lại vung chân.
Chiêu thức này được Lý Thiên sáng tạo trong lúc chạy bộ cùng Tiểu Mao. Y đã chân phải về phía vai Tỉnh Giác Đại Sư, đôi chân nhanh đến mức tạo ra một số ảo giác.
Chiêu này có mười tám chiêu, mỗi chiêu được tung ra thì càng mạnh thêm, đến chiêu thứ mười tám là sẽ đạt trạng thái mạnh nhất.
Tỉnh Giác Đại Sư lại vung trượng. Các chiếc vòng trên cây trượng phát ra tiếng leng keng sau đó đánh vào cái chân của Lý Thiên.
"Thôi dừng được rồi!" Tỉnh Giác Đại Sư đằng hắng một tiếng thì cước của Lý Thiên đã bị phá giải.
Lý Thiên lùi lại năm bước, đôi chân cũng chẳng có chút tổn hại nào, trong lòng y lúc này có hơi hoang mang.
"Chiêu thức rất lạ, cũng rất mạnh! Nhưng cảnh giới quá khác biệt nên không thể nhìn rõ được toàn bộ thực lực của thí chủ, nhưng lão nạp chắc chắn nếu cùng cảnh giới thì lão nạp đã thua thí chủ từ lâu." Tỉnh Giác Đại Sư gật đầu đầy ưng ý, sau đó hỏi tiếp: "Cho hỏi sư phụ của thí chủ chẳng hay là cao nhân nào?"
"À...à... Vãn bối hằng ngày luyện tập với một người thúc thúc bình thường... Võ công thúc thúc đó cũng bình thường. Còn những chiêu này là do vãn bối học được của Tiểu Mao trong lúc luyện tập." Lý Thiên úp úp mở mở, y suy nghĩ về lời dặn của Sơn Thánh.
"Tiểu Mao chẳng hay là cao nhân nào?"Tỉnh Giác Đại Sư hỏi.
"À thật ra là một con ngựa có chiếc mao sặc sỡ mà thôi!" Lý Thiên gãy đầu cười.
"Nếu vậy mà đạt đến Cường Giả Cảnh thì đúng là có một sự cố gắng không hề đơn giải. Chẳng trách mấy chiêu thức này lão nạp lần đầu được thấy." Tỉnh Giác Đại Sư vỗ vai Lý Thiên: "Bây giờ lão nạp phải đưa Thiện Trí về tự, có duyên thì gặp lại."
"Dạ! Có duyên gặp lại!" Lý Thiên ôm quyền cung kính đáp.
Tỉnh Giác Đại Sư lướt qua Lý Thiên rồi tiến đến chỗ Thiện Trí đang nằm, cây trượng dộng mạnh xuống đất làm cơ thể Thiện Trí bay bật lên, đại sư dùng tay còn lại nắm lấy cỗ áo hắn, sau đó Tỉnh Giác Đại Sư cất bước, bước đi rất nhanh, như là đang lướt trên gió cưỡi trên mây.
Đây là lần đầu Lý Thiên được dùng võ công với một người khác, trong lòng y đang rất run rẩy, run rẩy vì phấn khích. Mặt dù chỉ vài chiêu nhưng y cũng thấy được khoảng cách của mình đối với thứ gọi là giang hồ, y còn rất yếu, yếu đến mức có thể bị một trượng của đại sư lúc nảy giết chết bất cứ lúc nào.
Trong lúc này, y cảm thấy cánh cửa trước mặt mình đang lay động nhè nhẹ, nó vẫn chưa được mở ra, nhưng đó cũng là dấu hiệu cho thấy sự tiến bộ của thân.
Chiêu thứ ba, để lần sau sử dụng vậy! Trong lòng Lý Thiên thầm nghĩ.
Lý Thiên không nghĩ nhiều nữa, y bắt đầu cất bước chạy thẳng về trước, đó không phải là đường mà là một khu rừng.
Đến đêm khuya, mặt trăng đêm nay rất tròn và cũng rất sáng, Lý Thiên dừng lại bên một con suối nhỏ, nhóm một đống lửa nhỏ, nướng cho mình một con cá được bắt từ suối. Gió thổi khe khẽ qua những tán cây si phát ra tiếng xào xạc, nhìn không gian quanh đó khiến người khác không lạnh mà run, một nơi có phần u ám.
Lý Thiên nằm kế bên ánh lửa để sưởi ấm, tay gác làm gối, y đã sống cùng với thiên nhiên được tám năm nên khung cảnh nơi này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của y, y vẫn thảnh thơi nằm đó đợi con cá của mình chín.
Một lát sau, con cá nướng cũng đã chín, lớp vỏ ngoài có phần cháy xém tỏa ra hương thơm thèm ăn. Lý Thiên không đợi được nữa liền bắt đầu bữa tối của mình, y ăn một cách say sưa. Sau khi ăn xong thì đôi mắt của y đã nặng trĩu, sau đó liền liền ngã ngửa ra ngủ.
Trong một góc khuất của khu rừng, có một bóng người không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó, do ánh trăng không chiếu được qua những tán cây nên ánh sáng rất yếu ớt, không thể nhìn được dung nhan, người nọ quan sát Lý Thiên một hồi rồi biến mất. Lý Thiên vẫn nằm ngủ say như chết mà không phác giác được có người đang nhìn mình.
Dưới chân núi Kiếm Các.
Bầu trời phát ra một hào quang thất sắc, kiếm khí tỏa ra dữ dội. Một ánh kiếm chém thẳng lên không trung tạo thành một lốc xoáy cao đến tận mây.
"Kiếm tốt!" Giọng nói vang dội, không biết phát ra từ đâu.
Lốc xoáy đó lại càng mạnh hơn, nó cuốn bay mọi thứ trong phạm vi nữa dặm, bây giờ nó đã trở thành vòi rồng. Vòi rồng cuộn tụ lại một điểm thẳng rồi bộc phát, thổi bay mọi từ trong một dặm.
Vòi rồng tan đi, một bóng người với tà áo trắng mờ ảo hiện ra, người nọ đang bay lơ lửng trên tay cầm một thanh kiếm sáng trong suốt, có thể nhìn xuyên qua cả lưỡi kiếm, trên chuôi kiếm có khắc một cái đầu rồng đang hút nước.
Người nọ vận chân khí nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Là một ông lão có bộ râu đen dài, mái tóc được bới bởi một thanh kiếm nhỏ cờ ngón tay, khí khái tỏa ra uy nghiêm lẫm liệt.
"Sao nào? Đây là công sức tám năm của chúng ta... Lão có hài lòng không?" Một người trung niên đang đứng cách đó không xa, nói. Từ nảy đến giờ người trung niên vẫn ở đó, nhưng hình như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi chiêu kiếm lúc nảy.
"Tốt lắm!" Ông lão mỉm cười mãn nguyện: "Có lẽ đây là thanh cuối cùng mà ta tạo ra... Bảng kiếm phổ sắp thay đổi rồi!"
"Chắc là vậy!" Người trung niên gật đầu: "Lão nên đặc cho nó một cái tên."
"Người đời gọi ta là Kiếm Thánh, một người đứng đầu về kiếm thuật, nhưng về mặt đặc tên thì có hơi dở một xíu..." Ông lão chậm rãi bước đến trước mặt người trung niên, lão đưa kiếm lên, một cái vỏ kiếm không biết từ đâu bay đến rồi tự tra kiếm vào võ, trên chiếc vỏ cũng được khắc một con rồng đang nhắm mắt.
Ông lão này không ai khác mà chính là Hư Không Kiếm Thánh - La Chư Tôn, được mệnh danh là người đứng đầu về mặt kiếm pháp của cả thiên hạ, cũng là một trong bảy vị thánh nhân mà giang hồ tôn thờ.
"Kiếm này được tạo ra từ rồng nên dùng một chữ Long để đặc." La Chư Tôn vuốt râu nói tiếp: "Lạc Huy Hoàng! Ngươi cũng nên đặc đặc một chữ..."
Lạc Huy Hoàng, một cái tên chẳng hề xa lạ đối với giang hồ, bởi vì người này là một trong Tứ Tung Đại Hiệp của giang hồ, Loạn Chùy - Lạc Huy Hoàng.
"Thế thì một chữ Uy!" Lạc Huy Hoàng đáp lời.
"Được! Uy Long Kiếm... Từ hôm nay ngươi sẽ nổi danh thiên hạ..." La Chư Tôn nhìn thanh kiếm rồi hô to.
"Lão định vào giang hồ à?" Lạc Huy Hoàng không hiểu nên hỏi.
"Đương nhiên là không. Ta tặng cho người khác thôi!" La Chư Tôn gãi đầu, cười.
"Tặng ai?" Lạc Huy Hoàng ngơ ngác.
"Người có duyên! Năm ngày sau mở đại hội vấn kiếm, hôm đó đợi người có duyên đến, để ta xem ai lấy được nó." La Chư Tôn cũng rất kiên nhẫn trả lời.
"Tại sao lại là năm ngày sau?" La Chư Tôn lại hỏi.
"Ngươi không nghe Uy Long nói à? Nó muốn năm ngày sau!" La Chư Tôn rút phân nữa lưỡi kiếm ra ngoài, con rồng trên thân kiếm liền he hé mở mắt, sau đó lại tra kiếm vào vỏ, còn rồng lại nhắm mắt.
Kiếm là vũ khí, danh kiếm thì có linh, thiên đại vạn vật cũng đều có linh, trên giang hồ việc danh kiếm chọn chủ cũng từng xảy ra vài lần, nếu có duyên tự khắc cảm nhận được đối phương.
Năm xưa khi La Chư Tôn cũng từng có một thanh danh kiếm tên Hư Không Kiếm, ông một mình một kiếm thách đấu toàn bộ người dùng kiếm của thiên hạ, nhưng sau hai mươi năm thì Hư Không Kiếm lại bị gãy mà chẳng hiểu lí do, cũng từ đó Hư Không Kiếm Thánh cũng thoái ẩn giang hồ, trên tay cũng không còn kiếm, cho đến bây giờ ông chỉ dùng vạn vật thế gian làm kiếm chứ chưa từng dùng một thanh kiếm thật sự. Còn thanh Hư Không Kiếm được giang hồ đồn đại là được chôn cất trên đỉnh của Kiếm Các để hấp thụ linh khí trời đất chờ ngày tại hiện giang hồ.
"Đã rất lâu ta mới thấy lão cầm kiếm!" Lạc Huy Hoàng thở dài.
La Chư Tôn vẫn cầm thanh Uy Long Kiếm trên tay, ông đang tiền về đỉnh núi để lên Kiếm Các.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên