Tám cô vợ, 7 nàng đã tỏa sáng, cuối cùng còn lại cô vợ nhỏ tuổi nhất: Hà Vũ Thủy.
Nàng tuy nhỏ tuổi nhất nhưng lại nắm chức vụ rất ghê gớm trong nhà: Tổng đầu bếp.
Thiên phú nấu ăn của Hà Vũ Thủy cao kinh khủng. Trong nguyên tác, cha ruột của nàng là một siêu đầu bếp, anh hai Hà Vũ Trụ cũng là một siêu đầu bếp. Thuở nhỏ tuy cha ruột chỉ dạy nấu ăn cho anh hai, nàng chỉ quan sát học lỏm cũng đã học được một nửa chân truyền. Đến lúc cha bỏ đi để lại hai anh em, anh hai của nàng nối nghiệp cha nấu ăn, nàng lại học lóm được một nửa bản lĩnh của anh hai.
Sau đó về làm dâu trong Giang gia, điều kiện ăn mặc ở sung túc làm Hà Vũ Thủy từ từ cầm lại nồi niêu xoong chảo, thiên phú của nàng bắt đầu tỏa sáng.
(PS: lúc còn ở tứ hợp viện bên Bắc Kinh, bột bắp còn không đủ ăn làm sao có nguyên liệu nấu ăn cho được)
Rồi sau đó nàng lại theo cả nhà đi thật nhiều nơi vừa du lịch vừa góp nhặt món ăn mới, sau đó Hà Vũ Thủy bằng thiên phú bắt đầu học điều hay, bỏ điều dở... từ từ hình thành hệ thống thực đơn, nấu ăn của riêng mình.
Hậu quả là cả Giang gia, bữa ăn nào cũng ăn hoài mà không chán, dấu hiệu phát phì dư cân tràn lan, bộ trưởng thể thao Lý Tố Linh phải tăng cường bài tập giúp mọi người giữ gìn vóc dáng.
...
Quay trở lại với câu chuyện con trai và người cha, Trí Nhân rủ cha cùng đi xem bóng đá. Giang Bình An vui vẻ trò chuyện cùng con trai lớn của mình:
- Trí Nhân, con rủ cha đi xem đá bóng nhưng mà giải gì? Giải thiếu nhi, thiếu niên hay chuyên nghiệp?
Trí Nhân: - Dạ thưa cha, con biết cha bận rộn nên đâu thể rủ cha hoài! Nhưng chiều nay 4h 45' có một trận thi đấu chuyên nghiệp của bóng đá nam cấp tỉnh, giữa hai đội Sông Bé và Sài Gòn.
- Ồ... hay vậy sao! Đây là đá một trận hay là hai trận đi và về hả con?
- Là lượt về thưa cha, lượt đi hai bên hòa nhau 1:1.
- Ái chà, lượt đi mà hoà, lượt về sẽ nảy lửa đây. Chiều nay cha sẽ đi với con.
- Con cảm ơn cha, nhưng cha ơi, chiều nay cả nhà mình cùng đi lận đó cha.
- Như vậy càng hay, chiều nay cả nhà cùng đi chơi thôi!
...
Buổi chiều cùng ngày, do còn sớm chưa đến giờ ăn chiều, cả nhà chỉ đem theo nước, sữa và đồ ăn vặt, rồi đóng cửa đi chơi.
Hàng xóm thấy nhà cậu hai Giang lại đi chơi, họ chào hỏi thân thiện nhưng không có gì quá ngạc nhiên vì gia đình cậu hai Giang thường xuyên đi chơi như vậy.
Thông thường Giang Bình An sẽ chọn Hắc Phi Long để chở một nhà 19 người đi cho tiện, nhưng lần này hắn chọn đi bộ ra bắt xe buýt công cộng để vi hành một chuyến, xem thử hai năm nay đời sống người dân có khác với những báo cáo hắn thường đọc trên tin nhắn hay không. Riêng năm đứa con còn nhỏ thì ngồi trên 5 chiếc xe nôi, mặt hướng về phía trước chỉ chỏ cười nói khoái chí.
Từ nhà, vừa khép cổng bước ra đường, Giang Bình An thấy con đường trong xóm đã trải bê tông rất đẹp, hai bên đường làm rãnh thoát nước rất tốt, cây xanh che mát mắt, chim chóc hót véo von, không hề thấy trụ và dây điện, dây điện thoại... như kiếp trước. Đây không phải là đi dây cáp ngầm mà hoàn toàn là không có dây.
Về điện thoại, khu công nghiệp bên Đại Thịnh đế quốc tung ra điện thoại cục đá lưu hành toàn cầu, nó xài vô tuyến viễn thông, không cần dây cáp.
Về điện thì khi xây nhà gạch ngói cho dân, đã tặng kèm bộ pin năng lượng mặt trời kết hợp với pin Hydro siêu tiết kiệm. Vì vậy nhà nào cũng tự cấp tự túc về điện. Nhưng nếu lỡ cả tuần lễ trời âm u không đủ nắng thì sao? Chỉ cần mỗi nhà mua thủ sẵn một hoặc vài thanh sơ cấp năng lượng, sau đó lắp vào tổ phát điện mini là cả tuần không lo thiếu điện. Vốn dĩ thiết kế ban đầu của tổ phát điện mini siêu tiết kiệm là kết hợp giữa pin mặt trời, pin Hydro và thanh năng lượng sơ cấp. Nhưng về sau vì S quốc có dư thừa giờ chiếu nắng nên thanh năng lượng sơ cấp có thể cất đi, khi nào không có nắng 1-2 ngày thì lấy ra lắp vào sử dụng.
Hiện tại Giang Bình An đã bước đầu cung cấp một phần thanh năng lượng sơ cấp cho dân chúng sử dụng đại trà cũng như làm h·ạt n·hân phát điện thêm trong hoạt động sản xuất kinh doanh.
Quay trở lại cảnh đi bộ trên con đường trong xóm, Giang Bình An hỏi con trai một câu thật vu vơ:
- Trí Nhân, cha nghe tiếng chim hót hay quá, chắc là chim khá nhiều. Mấy đứa bọn con và các bạn trong xóm có hay đi bắn chim không?
- Dạ thưa cha, lúc nhà ta mới đến đây, các bạn trong xóm hay dùng giàn ná bắn chim nướng ăn thịt. Nhưng sau đó từ từ ít bắn, cuối cùng là không ai bắn nữa nên cha mới thấy chim nhiều như vậy!
- Tại sao các bạn không bắn chim nữa vậy hả con?
- Dạ tại vì hiện giờ đi học về là cả đám rủ nhau ra hồ bơi bơi, sau đó đi đá banh, đánh cầu lông... có quá nhiều trò chơi nên không ai còn bắn chim nữa.
- Ha ha ha... hay lắm. Trí Nhân rất thông minh, trả lời rất tốt. Con có muốn cha thưởng cái gì không?
Trí Nhân suy nghĩ giây lát, thật tình câu hỏi này là quá khó cho một đứa bé vì trong nhà có thể nói là không thiếu thứ gì cả, ngay cả mẹ mà còn có tới 8 người luôn đó!
Từ khi về sống với Giang phụ, trong nhà ăn no mặc ấm, sau chuyển thành ăn ngon mặc đẹp, lại cuối cùng là ăn sung mặc sướng. Đồ chơi ê hề, anh chị em trong nhà tuy đông nhưng nhường nhịn... khiến thực sự Trí Nhân cũng không biết mình ao ước cái gì?
Cả nhà tất cả người lớn đều im lặng mỉm cười coi con trai lớn xử lý thế nào, mấy đứa em nhỏ thì nhao nhao hiến kế cho anh hai của chúng:
Trí Lễ: - Anh hai, xin cha xe máy điện để anh em tụi mình chạy lấy le!
Trí Nghĩa: - Thôi... các mẹ không cho đâu, anh em mình còn nhỏ lắm, anh hai xin cha cho thêm 8-9 trái banh nữa đi!
- ???
Trí Nghĩa: - Có nhiều banh mỗi người đá một trái, khỏi giành giựt chi cho mệt!
Ha ha ha ha ha ha ha...
Lời con trẻ ngây thơ làm cả nhà cười xém bể bụng, chỉ có anh hai của chúng là Trí Nhân đã quá quen với trình độ nói chuyện của mấy đứa em nên cu cậu vẫn điềm tĩnh suy nghĩ, cuối cùng Trí Nhân nhìn thấy bộ trưởng thể thao Lý Tố Linh, cu cậu quyết định xin phần thưởng:
- Thưa cha, mẹ Tố Linh hay bảo với mọi người rằng cha có một phòng tập thể dục rất hiện đại, con muốn xin cha cho cả nhà một phòng tập như vậy để tập luyện tốt hơn.
Giang Bình An chưa kịp mở miệng thì Lý Tố Linh đã sung sướng nhảy nhót khen ngợi thằng nhóc:
- Con giỏi quá Trí Nhân ơi, nếu có phòng tập này rồi thì sau này cả nhà mình sẽ tập luyện tiến bộ nhanh lắm. Nhất là cái giường massage tự động, có nó rồi thì tập luyện xong sẽ hồi phục rất nhanh.
Giang Bình An tủm tỉm cười đáp ứng con trai:
- Trí Nhân giỏi, cha sẽ thưởng cho con một phòng tập thể dục hiện đại.
Sau đó hắn quay sang cầm tay Lý Tố Linh, cô nàng này giựt bắn người, theo phản xạ tính né tránh nhưng không sao né kịp tốc độ của Giang Bình An. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt trách móc nhưng rất ôn nhu nói:
- Tố Linh, nàng đã theo ta vào Giang gia. Có thích điều gì cứ nói, ta sẽ làm cho nàng ngay mà!
Lý Tố Linh thẹn thùng đỏ mặt, không hiểu sao trước mặt người khác nàng có thể uy phong lẫm liệt, nhưng cứ ở trước mặt của Giang Bình An là nàng liền trở thành mèo nhỏ đáng yêu ngay.
Lý Tố Linh lí nhí: - Dạ, em đã biết rồi!
- Nhớ nhé!
Cả nhà Giang Bình An vẫn đi bộ dọc con đường trong xóm, chỉ đi vài phút là ra đường lớn gặp ngay trạm xe buýt công cộng. Nơi đây có một trạm chờ xe, có mái ngói đỏ au, cong cong duyên dáng, bên dưới là vài cái ghế đá cho khách ngồi chờ. Bên trong và bên ngoài rất sạch sẽ. Thấy vậy Giang Bình An gật gù thích thú.
Mới đứng không bao lâu, một chiếc xe buýt to nhìn rất chắc chắn, sơn xanh trắng khá đẹp mắt dừng xe đón khách rất niềm nở. Leo lên xe ngồi, Giang Bình An thấy ghế ngồi vẫn đầy đủ, không quá chật chội đông đúc. Giang Bình An bắt chuyện với một cậu bé đang làm việc ở vị trí xoát vé:
- Chào em. Anh họ Giang, mọi người hay gọi anh là cậu hai Giang.
- Dạ chào anh! Em là Cường.
- Cường này, anh thấy em trẻ lắm, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ em 15 tuổi.
- Rất trẻ, em đã làm việc chính thức rồi hả?
- Dạ phải! Em không thích học, nên đi làm giúp gia đình.
- Em tìm việc làm dễ không?
- Dạ dễ ợt như ăn cơm bữa! Có rất nhiều việc để làm!
- Nhưng lương bổng khá không? Có nặng nề không?
- Dạ không. Lương bằng 1/2 người lớn nhưng công việc rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày chỉ làm 4 tiếng, em còn dư thời gian đi đá bóng và giúp gia đình rất nhiều.
- À, Cường này, anh ít đi xe buýt, giờ đi nhưng lại thấy xe ít người ngồi, không lẽ là ế khách lắm sao?
- Dạ không phải đâu anh. Thứ nhất là không phải giờ cao điểm. Thứ hai là nếu đông khách quá thì công ty sẽ ngay lập tức tăng cường xe để giảm lượng khách mỗi chuyến xuống. Ở tuyến này ít khách nên 5-10 phút có một chuyến, chứ ở tuyến nhiều khách, chỉ 1 phút là một chuyến thôi. Nhờ vậy trên xe lúc nào cũng vừa phải rộng rãi, không nhồi nhét.
- Ồ... vậy nhiều xe chạy quá làm sao có lời hả em?
- Dạ em cũng không rành. Nhưng em có nghe nói là vì giá vé cũng cao, xe thì được nhà nước cung cấp 100% không phải đổ xăng hay sửa chữa nên doanh thu vẫn tốt. Vả lại xe buýt chạy tốt mọi người mới thích mới đi nhiều, tạo nhiều việc làm cho tài xế và lơ xe giống tụi em nè.
Chỉ hỏi vài câu đơn giản, Giang Bình An đã rút ra được kết luận:
"Dự án xe buýt công cộng của nhà nước thành công lắm rồi đây!"
Nhưng Giang Bình An vẫn còn một mối lo về xe buýt, hắn tranh thủ hỏi thăm cậu bé:
- Cường ơi! Hồi xưa đi xe buýt, tàu hỏa anh rất sợ bọn lưu manh, côn đồ, trộm c·ướp... giờ còn bọn chúng không hả em?