Đại Náo Từ 1960

Chương 245: . Giang Bình An vi hành II



Chương 245. Giang Bình An vi hành II

- Cường ơi! Hồi xưa đi xe buýt, tàu hỏa anh rất sợ bọn lưu manh, côn đồ, trộm c·ướp... giờ còn bọn chúng không hả em?

- Hồi xưa em còn bé không chú ý, còn giờ thì không thấy nữa anh à!

Giang Bình An đầy hứng thú trò chuyện với cậu nhóc, khi xuống xe buýt, hắn cởi đồng hồ đeo tay của mình rồi dùng tốc độ cực nhanh đeo vào tay cho cậu bé lơ xe kèm theo một câu cảm ơn:

- Cám ơn nha Cường! Anh thấy em chưa có đồng hồ đeo tay, tặng em cái này làm kỷ niệm. Anh đi nhé!

Giang Bình An làm nhanh quá, cậu bé chưa kịp từ chối thì hắn đã đi rồi, sau đó khách đi xe lại lục tục bước lên làm cậu bé quên bẵng anh khách hàng quá sộp và quá hòa đồng.

Mãi đến chiều, đi đá banh về nhà, trong nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang sạch đẹp, điện đuốc sáng ngời, có cả ti vi màu màn hình mỏng treo cặp sát vách tường.

Trong nhà đang lục tục dọn cơm, cha mẹ hôm nay về sớm, Cường cũng tắm rửa và lên ngồi ăn cơm với cha mẹ cùng hai em gái nhỏ còn đang đi học.

Cả nhà quay quần bên mâm cơm thịnh soạn: thịt kho trứng vịt, canh chua cá lóc, đậu que xào thịt bằm, đĩa rau sống, còn có cả mấy trái chuối sứ để ăn tráng miệng nữa, rất là hoành tráng.

Cha mẹ thì kể chuyện vui trong công ty, hai em thì kể chuyện đi học trường lớp, đến phiên Cường thì cậu bé kể chuyện anh khách sộp hồi chiều tặng cái đồng hồ không kịp cản. Người cha nghe vậy thấy kỳ lạ, ông kêu con trai tháo thử đồng hồ ra xem.

Người cha buông đôi đũa để cầm đồng hồ, ông nhìn săm soi bên ngoài không thấy gì lạ, chỉ thấy dáng vẻ của nó rất sang trọng lịch lãm, toàn bộ làm bằng một loại kim loại màu trắng rất đẹp (bạch kim) bên trong khảm đá quý chiếu lấp lánh giống như kim cương trong truyền thuyết.

(PS: dù vàng bạc và đá quý đã bị Giang Bình An làm mất giá quá nhiều nhưng vẫn rất xa xôi với dân thường)

Người cha lật ra mặt trong để nhìn thì thấy khắc một hàng chữ tiếng Anh, đứa con gái kế út lập tức tranh công, nó bi bô dịch ra tiếng S quốc cho cha mình nghe, vừa nghe vài chữ lỗ tai của ông liền lùng bùng:

"Tổng thống Thụy Sĩ kính tặng thủ tướng Giang Bình An"

Tổng thống Thụy Sĩ nghe đã ghê, mà thủ tướng Giang Bình An nghe còn ghê gớm hơn nữa. Người cha run run hỏi đứa con trai:

- Cường, hồi nãy con nói người khách này họ gì?

Lúc này Cường cũng đang run rẩy khi nghe em gái dịch tiếng Anh, Cường cố gắng nói thật rõ:



- Dạ người ấy nói là họ Giang!

- Trời ơi! Họ Giang là không sai rồi. Đâu con kể thật kĩ cho cha nghe xem.

Cường cố trấn định kể toàn bộ cuộc nói chuyện, thậm chí những người đi theo Cường cũng kể ra. Người cha nghe xong vỗ đùi cái "Đét".

- Vậy là chắc mẻm thủ tướng Giang Bình An rồi. Lão nhân gia chắc đi tuần tra vi hành thăm thú người dân đây mà, ông ấy toàn hỏi mấy vấn đề liên quan đến quốc kế dân sinh: hỏi xe buýt chạy có tốt không, hỏi thằng Cường kiếm việc dễ không, lương cao không, làm việc nhẹ nhàng không, lại còn hỏi bọn côn đồ còn không... Ối trời... cái thằng này coi khù khờ vậy mà ra đường lại gặp được Thần Tiên Thủ Tướng hỏi chuyện. Thật là phước đức ba đời của nhà ta!

Người vợ vẫn chưa tin lắm, bà hỏi lại cho kỹ:

- Ông có chắc người đó là Thần Tiên Thủ Tướng không?

- Chắc như bắp rang! Bà không nghe thằng Cường nó tả ông ta dẫn theo đến tám cô vợ xinh đẹp như tiên nữ, năm đứa con lớn và năm đứa con nhỏ à! Con cái bao nhiêu thì tui không rành, nhưng tám người vợ xinh đẹp tuyệt trần, trong đó hai người là người nước ngoài có mái tóc vàng thì đúng ngay chóc lời đồn đãi rồi còn gì!

Cả nhà ồn ào xôn xao hồi lâu, cuối cùng kết quả là cậu con trai bị tịch thu cái đồng hồ quý.

- Oái, sao cha lấy đồng hồ của con chi vậy? Thủ tướng nói tặng cho con đeo kỷ niệm mà!

- Cha biết, nhưng nó quý lắm. Để cha mua cái khác cho con đeo.

- Vậy cái này cha đeo hả?

- Uy bậy quá mậy! Làm sao cha dám đeo.

- Vậy cha cất để dành à?

- Không, cha để lên bàn thờ để thờ, cảm ơn công lao của ngài ấy. Sau này chúng ta sẽ lấy nó làm vật gia truyền của nhà ta.

...

Xuống xe buýt, Giang Bình An không biết cái đồng hồ của mình lại truân chuyên trắc trở chui lên bàn thờ nhà người ta. Hắn lục tục dẫn vợ con vào xem bóng đá. Nhưng lần này hắn không ngồi cùng mọi người vì có con nhỏ, hắn chọn ngồi khu vực vip để cả nhà thoải mái.

Khu vực này giá vé đắt hơn 5 lần và cần phải đặt trước hoặc được ưu tiên cấp bậc. Giang Bình An móc thẻ căn cước quẹt qua máy từ, màn hình hiển thị cấp bậc ưu tiên 4 sao, đây đã là cấp tỉnh, thành phố, nếu 5 sao là cấp trung ương.



Tần Hoài Như nhíu mày hỏi khẽ chồng:

- Ủa... ta nhớ chàng có cấp ưu tiên 6 sao lận mà?

- Ậy... cái thẻ 6 sao lấy ra thì rối rắm lắm, ta làm đại thẻ này cho nó bình dân một chút.

Trận đá bóng không lâu sau đã được bắt đầu. Cả nhà vợ con la hét ủng hộ khàn cả cổ, chứng tỏ sức hút trái bóng quá mãnh liệt, đặc biệt khi các cầu thủ đá hay và khi được xem trực tiếp tại sân cỏ, hưởng thụ được cảm giác khán đài đầy ắp người tung hô cổ vũ, ta sẽ bị nhấn chìm trong cảm xúc.

Xem hay như vậy, ấy thế mà Giang Bình An càng xem càng nhíu mày bực bội. Tần Hoài Như ở sát bên, lâu dần đã cảm giác được sự khác thường này, nàng vội hỏi thăm:

- Sao vậy chàng? Tại sao chàng không vui?

- Hoài Như, nàng thấy họ đá bóng như thế nào?

- Rất hay a! Rất kịch liệt, liên tục xuất hiện nhiều pha nguy hiểm nghẹt thở. Một trận bóng quá hay.

- Nàng có thấy họ đá hăng quá không?

- Có, hăng hái quá trời, có 2-3 cầu thủ phải nằm cán ra sân luôn đó. Nhưng có vấn đề gì sao? Ta tưởng đá bóng thì phải túi bụi như vậy chứ!

Giang Bình An lắc đầu, vỗ về kêu Tần Hoài Như xem tiếp. Cái vấn đề khá nghiêm trọng mà hắn phát hiện, dù có nói cho Hoài Như thì nàng vẫn nghe không hiểu được.

Là người xúi giục phát động phong trào đá bóng toàn dân, Giang Bình An tuy không hiểu rõ lắm về bóng đá từng chi tiết nhưng hắn biết bóng đá đẹp là bóng đá như thế nào.

Hiện giờ trên sân cỏ, cả hai đội đang hăng tiết lao vào nhau, v·a c·hạm nảy lửa, người xem thấy phấn khích hò reo, nhưng Giang Bình An thấy chưa đẹp dù rằng hai bên đá vẫn hay. Thế là hắn lấy điện thoại di động ra soạn tin gửi báo cho chủ tịch Hà ở ngoài Hano:

"Gửi chủ tịch Hà!

Ta đang cùng vợ con xem một trận đá bóng, cả hai đội đá hay nhưng chưa đá đẹp, vì hai bên chơi quá xấu, không fair play, không có tinh thần thể thao.



Hy vọng chủ tịch Hà cho bộ Thể Thao sửa đổi, treo thưởng thích hợp mỗi trận đấu một giải thưởng Fair play cho cá nhân và tập thể. Đồng thời phạt nặng đối với những cầu thủ, những đội bóng chơi xấu. Chỉ có như vậy bóng đá và cả nền thể thao của S quốc mới mạnh và đẹp.

Đối với ta, ta quan niệm rằng:

Thể thao nếu mất đi Fair play thì chỉ còn lại sự xấu xí mà thôi!

Thân ái, Giang Bình An"

...

Tin nhắn khá dài này lập tức được gửi đi ngay trong trận đấu đang được diễn ra. Lúc này đã là 5h 25' chiều.

Tại Hano, chủ tịch Hà đang chủ trì một cuộc họp thường kỳ, chỉ còn 5' nữa là kết thúc buổi họp. Ngay lúc này điện thoại di động của chủ tịch Hà lại vang lên báo có tin nhắn khá to.

Mọi người lập tức yên lặng, không ai bàn tán cả vì biết chiếc điện thoại ấy rất đặc biệt, nó được Bác dùng chỉ để liên lạc với một người đặc biệt, một vị công thần ghê gớm của đất nước: Giang thủ tướng.

Chủ tịch Hà nhìn điện thoại báo tin nhắn, ông thong dong nheo mắt cười xòa xin lỗi mọi người:

- Khà khà khà... xin lỗi làm phiền các đồng chí một chút, để ta xem thử Giang thủ tướng nhắn nhủ điều chi đây!

Chủ tịch Hà nhìn xem tin nhắn thật cẩn thận, câu nhắn cuối cùng làm ông xúc động, ông nhờ một kỹ thuật viên chiếu tin nhắn lên màn hình lớn cho mọi người xem, đặc biệt là câu cuối:

"... mất đi Fair play chỉ còn lại sự xấu xí..."

Chủ tịch Hà lên tiếng: - Các đồng chí thấy tin nhắn này thế nào?

Nhật Linh: - Thưa Bác, con là người phụ trách bên thể dục thể thao. Con xin chịu trách nhiệm và sẽ chấn chỉnh vấn đề chơi xấu này trong đá banh ạ!

Chủ tịch Hà vuốt râu cười lắc đầu: - Nhật Linh à, vậy là đồng chí chưa hiểu thấu đáo vấn đề này rồi. Giang thủ tướng tuy xem bóng đá, nhưng ngài ấy nói ra cả một nền thể thao của nước nhà. Câu cuối đã nói rất rõ, mất đi chơi đẹp thì chỉ còn lại sự xấu xí. Vậy sự xấu xí này là gì? Đó là tranh cường háo thắng bằng mọi giá, dù cho là g·ian l·ận, dù cho là ngấm ngầm hoặc công khai p·há h·oại đối thủ, chèn ép đối thủ. Giang thủ tướng đã nói rõ, thể thao không phải như vậy, thể thao là phải đẹp. Thắng phải đẹp mà thua cũng phải đẹp, đẹp đây không phải động tác đẹp, hay vận động viên đẹp, mà đẹp đây là "chơi đẹp"!

Ngay trong buổi chiều ấy, đích thân chủ tịch Hà đốc thúc mọi người trợ giúp bộ Thể Thao xây dựng chế độ khen thưởng và h·ình p·hạt chi tiết từ cấp dưới lên đến cấp trên ở mọi môn thể thao, trong đó đặc biệt nhấn mạnh về bóng đá.

Mọi người tuy làm vui vẻ nhưng đói bụng lắm, chủ tịch Hà bèn móc tiền túi nhờ người đi mua bánh giò về đãi mọi người, ông nói đùa:

- Khi xưa ta nghèo, chỉ đủ tiền ăn một cái bánh giò, sợ ăn nhiều người dân lại khổ. Còn bây giờ nhờ Giang thủ tướng đưa ra cải cách tiền lương, ta đã có tiền riêng rất nhiều. Dám mua đãi mỗi người 3 cái bánh giò nóng hổi thơm ngon đây!

Ha ha ha ha ha ha ha ha...

Cả phòng họp ôm bụng cười ngặt nghẽo mà sao nước mắt ai cũng tuôn rơi nhớ thời gian khổ chỉ cách đây có vẻn vẹn 2 năm...