Giang Bình An gửi xong tin nhắn cho chủ tịch Hà, hắn đã yên lòng, tin chắc ngài ấy và mọi người sẽ điều chỉnh cho một nền thể thao S quốc vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ.
Hắn lại tập trung chơi đùa cùng vợ con, gặp những pha bóng chơi đẹp thì vỗ tay tán thưởng, gặp những pha bóng chơi xấu thì liếc mắt nhìn mấy cầu thủ đó và lầm bầm:
- Hừ, chơi xấu cho đã đi, rồi đến lúc bị phạt sẽ khóc nhè.
Trận đấu cuối cùng phần thắng nghiêng về phía đội Sông Bé với tỷ số 3-2, cả khán đài phía đội Sông Bé vui quá bừng bừng dậy sóng. Tần Hoài Như kh·iếp sợ lên tiếng:
- Oa... mọi người cuồng nhiệt quá.
Marilyn: - Phải! Không ngờ môn bóng đá này không hề thua kém bóng bầu dục, bóng rổ và bóng chày ở California.
Lý Tố Linh: - Thú thật ta không hiểu được vì sao hơn 20 người tranh nhau một quả bóng.
Ha ha ha ha...
Mọi người cười vang, Lý Tố Linh vẻ mặt vô tội vẫn không hiểu được. Giang Bình An luôn quan niệm thương vợ phải thương cho đồng, hắn kéo tay Lý Tố Linh lại giải thích một cách đơn giản dễ hiểu nhất:
- Để ta nói đơn giản cho nàng dễ hình dung. Họ giành bóng là để đưa bóng vào khung thành đối phương đúng không?
- Đúng vậy, và đó chỉ là trò chơi bình thường thôi mà, sao mọi người lại điên cuồng như vậy?
- Nhưng nếu một lần đưa bóng vào khung thành thành công họ được thưởng một năm tiền lương thì sao? Và nếu thắng một trận đấu, cả đội bóng sẽ giành được tiền thưởng bằng cả chục căn nhà lầu thì sao? Khi đó người ta có điên cuồng hay không?
Lý Tố Linh gật gù, nàng đã hiểu sơ sơ:
- Ý của chàng là do người ta đổ tiền thưởng vào nó quá nhiều làm nó trở nên điên cuồng phải không?
- Chính xác là như vậy. Nhưng thực tế bản thân trái bóng lăn tròn nhiều kịch tính cũng là một phần làm môn bóng đá trở nên điên cuồng như vậy.
...
Rời khỏi sân cỏ, gia đình Giang Bình An chưa về ngay mà vòng qua khu ăn uống, khu mua sắm, khu trò chơi để vui chơi thoải mái.
Vợ con tha hồ thả lỏng vui chơi, nhưng Giang Bình An lại để ý về an ninh, về dân sinh. Dễ dàng đập vào mắt nhất là quần áo đủ mọi kiểu dáng xinh đẹp bắt mắt, tuy không mát mẻ đến mát lạnh như mấy chục năm về sau nhưng đã rất thời trang, phô diễn trọn vẹn vẻ đẹp của các nam thanh nữ tú, khác rất xa với thời điểm tháng 2/1961 lúc Giang Bình An về Sông Bé này để ẩn cư.
Ngoài quần áo ngăn nắp lượng lệ, thì xe cộ đổi khác cũng phi thường to lớn. Đầu năm 1961 lúc khởi công xây dựng trên diện rộng, Giang Bình An có đặt hàng xe đạp Hưng Nam từ khu công nghiệp Đại Thịnh đế quốc để tặng các công nhân của tập đoàn Hưng Nam bên này.
Lúc ấy xe đạp Hưng Nam là vua trong lòng người dân nghèo. Nhưng tối nay, gần cuối năm 1962, Giang Bình An lại thấy rất nhiều thanh niên chạy xe đạp điện, xe máy điện lượn lờ chở bạn gái xinh đẹp ngồi đằng sau. Thấy vậy, hắn mới nhớ con trai Tri Lễ từng xúi giục anh hai Tri Nhân xin cha xe máy điện để chạy lấy le với bạn bè.
Chuyện sắm sửa đua đòi này trong mắt người khác có thể là biểu hiện của sự không tốt, nhưng trong mắt của Giang Bình An lại là rất tốt, người dân càng tiêu xài xa xỉ, càng dùng nhiều tiền mua sắm thì kinh tế càng phát triển nhanh chóng. Đây là một biểu hiện rất rõ ràng cho thịnh thế, cho một nền văn minh phát triển.
...
Dạo chơi mệt mỏi, Giang Bình An phất tay lấy Hắc Phi Long từ nhà đến đây để đưa mọi người về. Lúc về nhà đã khá trễ, hơn 8h tối, cứ tưởng sẽ bình yên trôi qua một đêm nhưng hắn lại nhận được một tin vui bất ngờ:
Khu trường học vừa thành công "Trác Ngọc" ra 10 viên ngọc quý đầu tiên của S quốc.
Có tin vui quá này, Giang Bình An bỏ cả cử tập phòng trọng lực tối nay, chui đầu vào thư phòng để nghiên cứu hồ sơ 10 viên ngọc quý, đây chính là 10 thiên tài được đào tạo đạt tới cấp bậc trạng nguyên.
Thang điểm thiên tài khi có 91/100 là đạt đến mức trạng nguyên, siêu quần bạt tụy. Nhưng để đột phá từ điểm 89-90 lên điểm 91 là khó khăn kinh người.
Giang Bình An cho xây dựng khu trường Trác Ngọc, hoạt động đã một năm rưỡi nay, vận dụng các loại máy móc kích thích khai phá não bộ, vận dụng các loại thực phẩm, dược phẩm quý hiếm phụ trợ tối đa... nhưng suốt thời gian qua chỉ miễn cưỡng mài giũa ra được 10 người.
Gọi là miễn cưỡng là vì tuy 10 người này đã đột phá được ngưỡng 91 nhưng vẫn chưa ổn định, còn biến đổi qua lại giữa 90 và 91.
Người máy phụ trách khu trường học chỉ gửi báo cáo trước, còn việc tốt nghiệp của 10 viên ngọc quý này thì phải chờ họ đột phá thật ổn định thì mới cho tốt nghiệp.
Có lần Giang Bình An hỏi tại sao không đào tạo đến 92, 93, 94 điểm trở lên thì hắn nhận được câu trả lời khá rõ ràng của người máy phụ trách:
- Được không bù mất. Chỉ tốn 1-3 năm rèn luyện kích thích các nhân tài 75-85 điểm đột phá 91 điểm, nhưng từ 91 điểm đột phá lên 92, 93 phải mất 10-30 năm thời gian! Thậm chí là rất nhiều trường hợp không có tiến triển. Trường hợp đặc biệt nào tiến triển thì đều do tự bản thân thiên tài trong quá trình làm việc, nghiên cứu họ đã tự động tăng lên mà thôi. Tóm lại từ 91 điểm trở lên là một lĩnh vực hoàn toàn khác, rất khó can thiệp nhân tạo.
Ngồi trong thư phòng, suy nghĩ thất thần, Giang Bình An cần một người chia sẻ niềm vui, hắn quơ tay bắt lấy điện thoại và gọi điện:
- Ô, Giang thủ tướng, ngài gọi cho ta có việc gì không?
- Xin chào buổi tối chủ tịch Hà. Ta gọi cho chủ tịch là để chia sẻ tin vui!
- Ô thế à! Vậy mà ta tưởng ngài gọi điện hỏi thăm chuyện thể thao ấy chứ!
- Thể thao nào?
- Thì hồi chiều ngài mới nhắn tin nói xem đá bóng nhiều người chơi xấu đó!
- Ah... chuyện hồi chiều, ta đã nhớ rồi! Nhưng việc ấy là việc nhỏ mà.
- Không nhỏ đâu, thể thao liên quan đến quốc vận, quốc thể thậm chí quốc lực. Người dân nước nào càng đam mê, càng chơi giỏi thể thao thì nước đó càng mạnh, đó là quốc lực; khi thể thao chơi giỏi chẳng những thi đấu quốc tế thắng lợi liên tiếp tăng lên quốc thể mà còn vô tình tranh đoạt số mệnh, khí vận giữa các quốc gia, đây chính là quốc vận vậy!
- Ta xin bái phục. Chủ tịch Hà nhìn vấn đề quá triệt để.
- Khà khà khà... cũng không có gì ghê gớm! Tất cả đều nhờ Giang thủ tướng mà giờ đây đất nước thái bình, dân giàu nước mạnh ngay trước mắt, nên ta mới rảnh rỗi nghiên cứu này nọ kia cho vui! Hiện tại ta đang cùng mọi người trong trung ương hỗ trợ cho bên bộ Thể Thao, hoàn thành quy định thưởng phạt chi tiết đối với tất cả các môn thể thao, đặc biệt là môn bóng đá.
- Úi trời... hôm nay giờ này đã tối, sao ngài và mọi người không nghỉ ngơi để ngày mai làm cho tốt?
- Ông bà xưa đã dạy: Việc hôm nay chớ để ngày mai!
- ???
- Khà khà khà... trêu chọc ngài một chút cho vui! Đúng là có thể để ngày mai làm việc này. Nhưng lâu lâu mới có tin nhắn yêu cầu của Giang thủ tướng, nên trung ương quyết tâm hoàn thành càng sớm càng tốt. Ngài đừng lo lắng, đây cũng chỉ là việc năm khi mười họa mới có dịp. Lâu lâu nên ép bản thân và mọi người một chút để rèn luyện tính dẻo dai ấy mà! Nó giúp đội ngũ gắn bó gần gũi nhau hơn. Thậm chí quá giờ cơm, ta còn mua bánh giò nóng mời mọi người ăn đây này!
- Ái chà chà... giờ này ngoài Hano lạnh se se, được chủ tịch mua bánh giò nóng mời ăn thì còn gì bằng nữa. Nghe thấy thật thèm, nhưng mà chủ tịch có mua nhiều không? Mua ít quá không đủ ăn đâu đấy!
- Khà khà khà... thủ tướng lại trêu ghẹo ta keo kiệt rồi! Lần này ta mua rất nhiều đấy nhé, mỗi người 3-4 cái mà vẫn còn dư ra đây này! Giang thủ tướng có muốn ra đây ăn bánh giò nóng không nào?
Tưởng rằng mời lơi, ai dè Giang Bình An thật sự thèm ăn bánh giò nóng của chủ tịch Hà nên hắn thông báo với người nhà rồi leo lên Hắc Phi Long bay đi thật nhanh.
Chủ tịch Hà sững sờ: - Ủa... ta chỉ mời lơi thôi mà? C·hết rồi... hết bánh giò nóng rồi... có ai không... giúp Bác đi mua bánh giò nóng gấp để đãi Giang thủ tướng... nhanh đi giúp bác... cái xe của Giang thủ tướng bay nhanh lắm lắm!
Ngay lập tức cả phòng hội nghị xôn xao cười rần rần, ai đời một người mời lơi mà một người thèm ăn tưởng thiệt, giờ phải đi mua gấp đãi khách, nhưng khốn nỗi cả khu vực to xung quanh vương cung ở Hano đã bị mua sạch từ trước cho mọi người ăn rồi, giờ muốn mua phải đi tìm nơi xa xa...
...
Mười phút sau, Giang Bình An và chủ tịch Hà yên vị trong phòng thủ tướng trên tầng 10, hai người gặp nhau cười nói ha hả, sau đó mới có một anh hậu cần mang rổ bánh giò nóng vào, chủ tịch Hà thấy mọi người mua kịp thì mừng rơn, ông mời Giang Bình An nếm thử.
- Oái, sao nóng dữ vậy nè chủ tịch? Ta tưởng mọi người ăn đã lâu thì nó phải nguội hơn chứ?
Chủ tịch Hà cười khổ, đành biên chế chút xíu cho qua ải:
- Khà khà khà... Thủ tướng muốn ăn nóng nên ta nhờ người hấp lại đấy, rất ngon!
Giang Bình An gật gù, ăn ngon lành liên tục hết luôn 10 cái ở trong rổ. Sau đó hai người uống trà đàm đạo.
- Hồi chiều tin nhắn của Giang thủ tướng rất hay. Nhờ có nó mà trung ương kịp thời chỉnh sửa, tạo cái đẹp cho thể thao của S quốc.
Nghe chủ tịch Hà nói vậy, Giang Bình An bỗng nhiên cảm khái muôn vàn, hắn chép miệng than thở:
- Chủ tịch Hà biết không, cái tin nhắn đó không có gì đặc biệt. Hàng triệu, hàng chục triệu người chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghĩ giống như ta, thậm chí còn hay hơn, thấu triệt và sâu sắc hơn ta... Nhưng xưa nay dân chúng thấp cổ bé miệng, tiếng nói đâu có trọng lượng... Cũng may nhờ cái thân phận của ta nên tin nhắn mới được xem trọng, mới được thực hiện mạnh mẽ mà thôi!