Đại Náo Từ 1960

Chương 247: . Quý ở trọng dụng



Chương 247. Quý ở trọng dụng

... Nhưng xưa nay dân chúng thấp cổ bé miệng, tiếng nói đâu có trọng lượng... Cũng may nhờ cái thân phận của ta nên tin nhắn mới được xem trọng, mới được thực hiện mạnh mẽ mà thôi!

Chủ tịch Hà lặng nghe Giang Bình An cảm thán, ông biết thủ tướng nói đúng không sai.

- Giang thủ tướng có cách nào cải biến việc đó không?

- Ha ha ha... nói về quản lý thì ta xách dép cũng chạy theo không kịp chủ tịch Hà và U Nu. Vì vậy ta thương nhưng không giúp được gì. Ta chỉ nghĩ vấn đề nằm ở năng lực thực hiện.

- Năng lực thực hiện?

- Phải, lời vàng ý ngọc thì đầy rẫy, nhưng sức người có hạn, không đủ sức làm sao thực hiện chúng nhiều được. Ví dụ như tin nhắn hồi chiều. Ta rất hiếm khi nhắn tin, nên chủ tịch Hà và mọi người mới dư lực thực hiện ngay, nếu ta nhắn tin mỗi ngày, hoặc một ngày 2-3 lần... Thử hỏi làm sao trung ương thực hiện kịp?

Chủ tịch Hà trầm ngâm suy nghĩ, vấn đề không mới mẻ, thậm chí cũ xì: làm sao để tăng hiệu suất công tác?

Giang Bình An: - Ta nghĩ ngoài vấn đề năng lực, còn có thêm vấn đề sợ sai. Không phải là mọi người không làm nhanh được mà mọi người sợ phạm sai lầm nên co ro cóng róng tay chân, cuối cùng mọi việc trở nên chậm chạp. Nhưng tất cả đều đó đang có cơ hội sửa đổi đây!

Chủ tịch Hà hai mắt sáng rực lên, ông nhìn chằm chằm vào Giang Bình An và im lặng chờ nghe đáp án.

- Chủ tịch Hà có nhớ trước khi đi ra đây ta nói có tin vui muốn chia sẻ không?

- Nhớ chứ sao không! Nhìn dáng vẻ của ngài tin vui này chắc lớn lao lắm đây!

- Phải, nó lớn và quan trọng với đất nước của chúng ta đến nỗi...

- Đến nỗi như thế nào?

- Đến nỗi tối nay chắc ta sẽ mất ngủ vì nó.



- Ha ha ha... nếu có tin vui đến mất ngủ, ta đây sẵn sàng bồi ngài thức trắng một đêm nữa!

- Báo cho chủ tịch tin vui, mài giũa suốt một năm rưỡi, nay trường học Trác Ngọc đã mài ra 10 viên ngọc quý cho đất nước chúng ta rồi!

Chủ tịch Hà xúc động đứng dậy, ông không tin vào tai mình, run giọng hỏi lại:

- Sao? 10 viên ngọc quý? Đã thành công thật sao?

- Đã thành công thật rồi!

- Vậy họ đâu, 10 trạng nguyên của nước ta đâu?

- Vẫn còn tiếp tục "Trác Ngọc". Thật ra họ đã đột phá ranh giới trở thành trạng nguyên, nhưng vẫn chưa ổn định, phải chờ thêm 10 ngày, nữa tháng mới có thể tốt nghiệp, cống hiến cho tổ quốc.

Nói xong, Giang Bình An lấy 10 bộ hồ sơ ghi chép tỉ mỉ trường hợp 10 người, trong đó trọng điểm là sở trường sở đoản của từng người... cho chủ tịch Hà xem xét.

Cả gian phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng sột soạt lật giấy tờ để xem xét của chủ tịch Hà, Giang Bình An thì xem rồi, giờ hắn chuyển tầm mắt ra nhìn cả Hano trong bóng đêm.

Đồng hồ đã chỉ 9h đêm, vậy mà cả Hano đèn hoa giăng đầy rực rỡ, nhờ thị giác rất tốt, Giang Bình An thậm chí còn thấy bóng người lố nhố sôi động khắp hang cùng ngõ hẻm thủ đô. Giang Bình An ngạc nhiên, khi nào mà thủ đô lại có xu hướng trở thành một bất dạ thành?

Hắn nhắm mắt lại, dùng bán kính thu hút vật phẩm và chức năng thẩm định để xem xét cả thủ đô Hano.

Vừa xem xét, Giang Bình An đã ngẩn ngơ vì thấy... người đông như trẩy hội. Quan sát kỹ hơn thì thấy toàn là du khách nước ngoài, tất cả tụm năm tụm ba ngồi ăn nhậu, uống nước, hoặc đi mua sắm... Nhưng đông đúc nhất là khu vực quanh hồ Rùa Thần, hầu như ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ vào hồ nói gì đấy.

Nhưng lạ kỳ là không ai có thể tiếp xúc đi lại gần bờ hồ, thậm chí mọi người còn không bước lên được con đường Tổng Thống, mọi người được c·ách l·y một khoảng cách ngắn bởi các tình nguyện viên mặc đồng phục rải quanh hồ. Tình hình thật là khó hiểu!

Chỉ trong 15 phút, chủ tịch Hà đã đọc ba lần 10 bộ hồ sơ mỏng, ông yêu thích quá không muốn trả nó lại cho Giang Bình An, tay ông lóng ngóng, Giang Bình An thấy vậy thì phì cười trêu ghẹo:



- Chủ tịch ơi, 10 sấp giấy mỏng đó đổi lấy 10 cái bánh giò nóng khi nãy được không?

- Được chứ sao không! Ta đổi liền, 10 sấp giấy này quý lắm, ta cám ơn Giang thủ tướng nhé!

- Ha ha ha... có gì quý đâu! Chỉ là giấy và mực mà thôi!

- Không, nó là tương lai của S quốc đấy! Bộ ngài không thấy vậy à?

Giang Bình An nghiền ngẫm lời này thật kỹ, hồi lâu sau hắn lắc đầu làm chủ tịch Hà không hiểu.

Giang Bình An thở dài và nói ra suy nghĩ tận đáy lòng:

- Thú thật với chủ tịch, cái tin vui báo với ngài là về 10 nhân tài này không sai. Nhưng ta vui đến mất ngủ lại không phải vì bản thân 10 trạng nguyên này mà là vì điều khác!

- ???

- Ta vui đến mất ngủ là vì kế hoạch Trác Ngọc thật sự có hiệu quả, thật sự thành công, sẽ cuồn cuộn đào tạo ra mỗi năm 20-30 trạng nguyên cho đất nước ta sử dụng. Đây là trạng nguyên nhân tạo, nước ta mài giũa ra được, chừng 5-10 năm sau lo gì S quốc không vấn đỉnh thiên hạ. Hiện tại Liên Minh Thịnh Vượng đã thống nhất cả thế giới, giờ không còn c·hiến t·ranh xâm lược, chỉ còn lại so kè thành tựu khoa học kỹ thuật, nhân văn, thể thao... mà thôi. Còn 10 trạng nguyên đầu tiên đào tạo ra này, tuy đáng quý, nhưng khó nói lắm...

Chủ tịch Hà nghe đến đây, ông chợt bừng tỉnh, thì ra nãy giờ ông đã lầm tưởng Giang thủ tướng quý trọng 10 trạng nguyên này đến mất ngủ. Ai dè Giang thủ tướng lại "lấy gùi bỏ ngọc" chọn Bá Nhạc mà bỏ Thiên Lý mã.

- Cảnh giới của thủ tướng cao quá rồi. Ta thì quý "ngọc" thủ tướng lại chỉ quý "gùi". Quả nhiên không hổ danh thủ tướng. Nhưng sao ngài lại bảo rằng họ "khó nói lắm..." không lẽ "ngọc" này có vấn đề gì sao?

- "Ngọc" là ngọc quý thật sự, ta đã dày công sắp đặt mới mài giũa ra được, nhưng người xưa hay nói: Minh châu phủ bụi trần. Chỉ khi sử dụng thích đáng, giá trị viên ngọc quý mới được thể hiện. Ví dụ như Bá Nhạc đi tìm được thiên lý mã mang về cho vua, nhà vua thích lắm suốt ngày cho người chăm sóc, chải vuốt, không quá 3 năm thiên lý mã béo phì mà c·hết!

- Béo phì mà c·hết ư? Giang thủ tướng nói rất đúng, dù có tìm được thiên lý mã mà không cho danh tướng sử dụng, chỉ biết cung phụng chăm sóc thì nó có khác gì ngựa thường đâu, không phát huy được giá trị. Chuyện 10 thiên tài trạng nguyên này ta cũng hiểu rồi. Tất cả bí quyết có phải nằm ở hai chữ "Trọng dụng" không Giang thủ tướng?

- Đúng vậy, là "Trọng dụng":



Đúng người, đúng việc, đúng chuyên môn

Cao lương, hậu đãi, đa tôn trọng.

- Hay... nói rất hay. Vừa rồi ta đã đọc kỹ. 10 người này toàn là nhân tài trưởng thành của khóa học đầu tiên. Trong hồ sơ ghi chú rất rõ, có 3 người là nhân tài trong quản lý hành chính, 3 người về khoa học cơ bản, 4 người về khoa học ứng dụng. Giang thủ tướng định trọng dụng họ ra sao?

- Dĩ nhiên là đúng người đúng việc rồi. 3 người giỏi quản lý thì chủ tịch cứ giao việc cho họ hoàn thành. Trước giao việc dễ, việc ít, sau thì giao việc khó việc nhiều, dần dần tạo cho mỗi người bọn họ một đoàn đội chuyên giải quyết quốc gia đại sự. Mọi người hãy yên tâm và tin tưởng bọn họ. Riêng bảy người còn lại ta sẽ giữ lại viện nghiên cứu ở Sông Bé, nơi đó đã hoàn thành xây dựng khu đại học lớn nhất cả nước với đầy đủ trang thiết bị thí nghiệm tối tân nhất.

- Giang thủ tướng, ngài bất công quá. Tại sao không xây khu đại học ở Hano hoặc ở Sài Gòn, đây là hai thành phố lớn nhất cả nước mà?

- Chủ tịch ơi, vì hai nơi này lớn nhất và đông nhất nên ta mới không xây dựng thêm khu đại học đó!

- Ta không hiểu!

- Người xưa luôn nói: Nhân mãn vi hoạ. Người khi quá đông tập trung một chỗ sẽ gây ra đại hoạ. Đại họa có thể là d·ịch b·ệnh, có thể là ô nhiễm môi trường... gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe mọi người. Vì vậy ta mới xây ở Sông Bé. Trong tương lai, ta thiết nghĩ nên chỉ cho Hano và Sài Gòn phát triển về du lịch, thương mại, tài chính ... phải có kế hoạch giãn dân cư ra, tránh tập trung các ngành sản xuất lớn... phải nghiêm khắc chú ý về môi trường như rác thải, cống rãnh... như vậy Hano và Sài Gòn mới mãi mãi xinh đẹp.

- Ta đã hiểu rồi. Đúng là nhân mãn vi hoạ. Hèn chi mấy tháng nay người nước ngoài kéo đến du lịch quá nhiều, tuy người dân tăng thu nhập nhưng sao ta thấy Hano như ngày càng nghẹt thở, đi đâu cũng thấy người và người.

- Ồ... chủ tịch nhắc đến người nhiều thì ta mới nhớ đến để hỏi, vì sao cả Hano lại bỗng nhiên lan tràn quá nhiều người nước ngoài du lịch như vậy?

- Khà khà khà... cái này ngọn nguồn cũng là do từ ngài mà ra đấy thôi!

- Ta ư? Ta có làm gì đâu?

- Giang thủ tướng có nhớ món quà lần trước ngài đã tặng cho thủ đô không?

- Nhớ chứ sao không! Ta thích hồ Rùa Thần nên có trồng tặng một cây hoa sen, nó tuy xuất sắc nhưng đâu có lộng lẫy kiêu sa như thánh liên bên Niger, không lẽ nhiều du khách thích nó đến vậy sao?

Chủ tịch Hà nghe Giang Bình An nói vậy, liền biết ngay là Giang thủ tướng lần này bị hớ, không biết giá trị thực thụ của cây sen đã tặng cho thủ đô lớn đến mức nào. Chủ tịch Hà cười thật to, thật sảng khoái giống như nhận được của hời:

- Ha ha ha ha ha... Giang thủ tướng ơi, lần này ngài lầm to rồi, lầm to luôn ấy! Cây sen ngài tặng cho thủ đô tuy không kiều diễm bằng thánh liên bên Niger, nhưng nó lại có giá trị cao gấp nhiều lần thánh liên, một mình nó thôi đã biến khu vực hồ Rùa Thần trở thành thánh địa rồi đó!

- Cái gì? Thánh địa là sao?