Đại Náo Từ 1960

Chương 248: . Rùa vàng hoàn kiếm



Chương 248. Rùa vàng hoàn kiếm

- Cái gì? Thánh địa là sao?

Giang Bình An hiện giờ có hội chứng sợ thánh địa, từ ngày hắn bịa câu chuyện sự tích thánh liên làm Jessica Alba xém t·ự t·ử đến giờ, hắn cứ nghe đến chữ "thánh" là hơi sợ.

Nhưng chủ tịch Hà lại không nói ra sự kỳ diệu của cây sen Nhật Minh Thiên Hương, ông chỉ nói chờ sáng sớm ông sẽ đích thân dẫn Giang Bình An đi xem "thánh địa" là như thế nào. Giang Bình An hết cách đành ngồi đàm đạo về chuyện Trác Ngọc và trọng dụng nhân tài, thậm chí hai người còn bàn bạc với nhau về cách tổ chức tốt nghiệp cho 10 trạng nguyên mới nhất này.

...

Khi người ta cao hứng, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái mà đã sắp bình minh. Chủ tịch Hà thực hiện lời hứa dẫn Giang Bình An đi ra hồ Rùa Thần xem kỳ tích.

Giang Bình An tưởng rằng mình đi sớm vì trời còn tối thùi thùi, hắn biết khi có ánh sáng bình minh chiếu đến thì giống sen này mới hiện vẻ đẹp nhưng ai ngờ chưa gì mà xung quanh hồ đã đông nghịt người không còn chỗ chen chân.

Cũng may có mấy ngàn tình nguyện viên mặc đồng phục giữ gìn trật tự, chủ tịch Hà và mọi người dẫn Giang thủ tướng ra đến sát bờ hồ bằng một lối đi nhỏ duy nhất. Càng gần bờ hồ, mọi người càng im lặng, xếp bằng ngồi xuống, mạnh ai nấy lấy khăn sạch ra lau xung quanh chỗ mình ngồi, khiến cho con đường Tổng Thống sạch bong không nhiễm một hạt bụi, Giang Bình An cũng bắt chước mọi người cởi giày đi chân trần vào trong.

Đến sát mép hồ, xung quanh đã yên tĩnh phăng phắc, ngay lúc ấy, mặt trời mọc lên, ánh sáng bình minh bắt đầu le lói chiếu khắp đại địa.

Khi ánh mặt trời chiếu đến các búp hoa sen trắng to như cái nồi, chúng dần dần hé nở... ánh mặt trời càng lúc càng nhiều, hoa nở cũng càng nhiều... và rồi điều kỳ diệu mọi người chờ đợi đã đến:

Các cánh hoa sen trắng bắt đầu run rẩy theo một tần suất cố định tạo ra âm thanh... càng ngày càng nhiều âm thanh hoà quyện với nhau tạo thành một bản hợp tấu Hoa nhạc.

Bản Hoa nhạc này nhẹ nhàng chạm đến tâm linh, tinh thần mọi người, mọi người im lặng nhắm mắt cảm thụ tinh thần của mình được gột rửa, được chải vuốt, chữa lành, được lớn mạnh...

Du khách cũng như dân bản địa, tất cả chìm đắm thưởng thức bản Hoa nhạc lúc bình minh, tuy nhiên không chỉ có vậy, qua 1-2 phút sau, mùi hương đặc biệt của hoa sen lại lan tỏa, cộng hưởng thêm với bản Hoa nhạc, làm tinh thần người nghe càng thêm thả lỏng phơi phới.



Hồ Rùa Thần có chu vi dài hơn 1700m, cứ tính một người ngồi một mét, như vậy mỗi vòng có khoảng 1700 người ngồi, vậy mà hiện tại đã có hơn mười vòng người ngồi lẳng lặng lắng nghe thưởng thức, tức là có gần 20.000 người tại hiện trường xung quanh hồ Rùa Thần.

Người một khi quá vạn thì đông như kiến cỏ, đằng này lại đến 2 vạn, biểu hiện ra lượng người nhìn nhiều vô kể. Nhưng mọi chuyện đâu phải chỉ có như vậy, tất cả nhà dân xung quanh khu vực cũng đang lặng lẽ mở hết cửa sổ, cửa lớn, ngồi xếp bằng từ lớn đến nhỏ để tĩnh tâm thưởng thức Hoa nhạc và Thiên Hương truyền ra từ hồ theo cơn gió thổi lúc sáng sớm.

...

Giang Bình An ngạc nhiên rất nhiều về tác dụng tuyệt vời của Hoa nhạc và Thiên Hương, giờ hắn mới hiểu chủ tịch Hà nói hoa sen này quý hơn thánh liên bên Niger là sự thật. Giang Bình An không nhắm mắt nữa mà nhìn xem xét cảnh trên hồ.

Hiện giờ sáng sớm tinh sương, trên mặt hồ sương mù lãng đãng bị tia nắng chiếu xuyên qua tuyệt đẹp, tia nắng làm Giang Bình An nhìn thấy rõ ràng trên mặt hồ nước tất cả đều là... đầu của hàng vạn, hàng chục vạn cá tôm... chúng ngoi lên mặt nước, thả bong bóng phì phèo, lẳng lặng nghe Hoa nhạc cùng hít thở Thiên Hương... Có lẽ hai thứ này cũng có tác dụng rất tốt với chúng chăng.

Mắt của Giang Bình An rất tốt, hắn còn nhìn thấy thấp thoáng ở giữa hồ có 3-4 con rùa rất to cũng đang nổi lên mặt nước để nghe Hoa nhạc và hít thở Thiên Hương.

Không biết sao khi Giang Bình An nhìn thấy chúng, một con to nhất lại cũng có vẻ đang nhìn chăm chú lại hắn, cảm giác này rất kỳ quái dù rằng hai bên cách xa nhau 100-200m.

Sau mười mấy phút ngắn ngủi, mặt trời đã lên cao, bản Hoa nhạc từ từ dừng lại, mùi hương đặc biệt của hoa sen cũng dần nhạt đi. Xung quanh người dân và du khách cũng quá quen thuộc chuyện này nên tất cả đều lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng rời đi trong trật tự, vậy là "thánh địa" chỉ tồn tại mười mấy phút trong một ngày, vào lúc mặt trời mọc.

Lợi ích của thánh địa này mang lại cho mọi người là ngang bằng với nhau, rất công bằng, làm nhiều người thích thú.

Chủ tịch Hà đang muốn dẫn Giang Bình An đi ăn sáng, nhưng Giang Bình An ra hiệu dừng lại.

- Xin chủ tịch Hà chờ chút xíu, hình như có khách quý đến tìm ta.

Chủ tịch Hà ngạc nhiên, ông nhìn quanh quẩn, xung quanh chỉ dăm ba người đi theo, mọi người xung quanh tuy trước đó đông đúc nhưng giờ họ đã tản ra hết, để trả lại sự yên tĩnh cho "thánh địa".



- Giang thủ tướng, khách quý ở đâu?

Giang Bình An không trả lời trực tiếp, hắn chỉ cho chủ tịch Hà thấy trên mặt hồ đang có vài sinh vật gì đó rất to lớn tiến lại phía của Giang Bình An.

Hai người cận vệ của chủ tịch Hà lập tức cảnh giác, sợ có bất trắc xảy ra nên thò tay định rút súng. Giang Bình An hoảng hồn vội thu ngay hai khẩu súng vào không gian trữ vật. Lúc này đến phiên hai người cận vệ bối rối, phải báo cáo ngay với chủ tịch Hà:

- Báo cáo chủ tịch, có sinh vật lạ tiếp cận có khả năng nguy hiểm, chúng tôi lại vừa đánh rơi súng, xin chủ tịch lui ra sau để giữ an toàn.

Chủ tịch Hà vuốt râu cười trấn an hai người cận vệ:

- Hai đồng chí đừng lo, Giang thủ tướng đã bảo là khách quý rồi, không có nguy hiểm gì đâu. À còn về hai khẩu súng chắc có lẽ bị thủ tướng tịch thu, chút xíu ta xin lại cho, khà khà khà...

Trong trường hợp đang đứng với Giang thủ tướng này, chủ tịch Hà tin chắc chắn là bình an, nhưng hai cận vệ làm tròn chức trách cũng là việc đáng khen.

Chỉ thoáng qua vài câu nói, các sinh vật lạ trên mặt hồ đã bơi đến cạnh bờ, lúc này trên bờ mọi người mới nhìn thấy rõ ràng đây là 4 con rùa Hoàn Kiếm trong truyền thuyết của dân tộc ta.

Theo truyền thuyết, vào thế kỷ XV, trong một lần vua Lê Thái Tổ dạo chơi trên thuyền, bỗng một con rùa vàng nổi lên mặt nước đòi nhà vua trả thanh gươm mà Long Vương cho mượn để đánh đuổi quân Minh xâm lược. Nhà vua liền trả gươm cho rùa thần và rùa lặn xuống nước biến mất.

Và từ đó dân ta gọi hồ này là hồ Rùa Thần, người dân nhiều đời quanh hồ hay nhìn thấy có rùa rất lớn xuất hiện, họ đặt tên cho các cụ rùa này là rùa Hoàn Kiếm.

Giang Bình An nhìn kỹ thấy bốn con rùa này thật lớn, trong đó con rùa lớn nhất có chiếc mai dài gần 3 mét, bề ngang gần 2 mét to lù lù như một chiếc xe hơi nhỏ, ba con còn lại chỉ bằng phân nửa và có vẻ không linh hoạt bằng rùa lớn.

Điều khác biệt nữa ngoài kích thước chính là màu sắc, rõ ràng cả bốn con rùa hình thể giống nhau, chiếc mai trên lưng cũng bằng da giống nhau, nhưng con lớn nhất lại có màu vàng kim sẫm rất đẹp, ba con còn lại chỉ có màu vàng đen mờ mịt một chút. Như vậy nếu xét về trong truyền thuyết, thì rùa thần màu vàng nổi lên đòi gươm, rất có thể sẽ có màu vàng đẹp như con lớn nhất ở đây.



Một điều tuyệt vời nữa là trên lưng ba con rùa hơi nhỏ, mỗi con chở 3-4 con rùa con to cỡ bàn tay xòe của người lớn, chúng cũng có màu vàng đen sẫm màu.

Chủ tịch Hà nhìn thấy 10 con rùa con thì vui quá nhưng ông chỉ dám reo nho nhỏ, không dám reo lớn sợ kinh động bầy rùa:

- Hay quá rồi Giang thủ tướng ơi! Rùa Hoàn Kiếm thì rất nhiều người thấy nhưng chưa ai thấy rùa con, giờ có xuất hiện 10 con rùa con, thật là điềm lành giáng thế cho chúng ta đấy.

Giang Bình An nghe chủ tịch Hà nói vậy cũng vui lây, tuy hắn ở trong Nam nhưng cũng biết tình cảm người dân thủ đô đối với bầy rùa Hoàn Kiếm. Giang Bình An cũng không tiếc lời khen ngợi:

- Xem con rùa đi đầu mới oai vệ làm sao! Thật to lớn, hèn chi ngày xưa mới có truyền thuyết trả kiếm cho Long Vương, đúng thật là không có lửa làm sao có khói. Nhưng hình như chúng tới kiếm ta thật rồi!

Giang Bình An vừa nói dứt lời, đàn rùa to lớn đã đến sát bờ, Giang Bình An quan sát thấy con rùa lớn đầu đàn muốn leo lên nhưng bờ hồ khó lên quá, cặp mắt ti hí của nó nhìn tha thiết Giang Bình An như thể có rất nhiều điều muốn nói, cặp mắt này nhìn cực kỳ nhân tính, khác với ba cặp mắt của ba con rùa lớn phía sau.

Giang Bình An ngẫm nghĩ chốc lát sau đó nói chủ tịch Hà chờ hắn, hắn nhấc người nhẹ như lông hồng, leo thoăn thoắt xuống cạnh mép nước gặp con rùa đầu đàn.

Rùa đầu đàn thấy hắn leo xuống, nó vui quá gục gặc cái đầu như chào hỏi, Giang Bình An vươn tay ra tỏ vẻ thân thiện, nó cũng thò dài cái đầu ra để chạm vào tay của Giang Bình An. Bỗng nhiên Giang Bình An có hứng thú giao tiếp thử với con rùa khổng lồ có vẻ rất thông minh này:

- Ngươi muốn gặp ta sao?

Con rùa gật đầu xác nhận.

Giang Bình An vừa giật mình vừa thích thú cho sự thông minh đến nỗi có thể nghe hiểu tiếng người như vậy. Hắn hỏi tiếp:

- Giờ gặp ta rồi, ngươi có muốn nói gì không?

Con rùa lại gật đầu, sau đó ư ư a a trong miệng, rõ ràng nó đang nói, đang diễn đạt một điều gì đấy... nhưng Giang Bình An không hiểu, nếu có một người có khả năng giao tiếp động vật, hoặc có người nghiên cứu và thông hiểu tiếng loài vật ở đây thì may ra!

Giờ Giang Bình An bị làm khó, hắn vuốt cái cằm suy nghĩ, sau đó quyết định chơi lớn một phen...